Giữa nhân loại đông đảo, gần như không một ai có kinh
nghiệm về sự chết, không ai có thể miêu tả tâm trạng khi đi vào cõi chết của
mình. Nhưng có một thực tế là chúng ta đang chết và đang tiến dần về sự chết.
Mỗi lần ngày sinh nhật đến, theo thói quen, người ta tổ chức tiệc mừng ngày
chào đời của mình. Và không ai lại mang chuyện chết chóc để nói vào ngày đó.
Thế nhưng một thực tế là chúng ta đang kỷ niệm ngày bắt đầu chết của mình, và
mỗi sinh nhật đến, lại cũng là ngày cái chết chung cục đang đến gần. Nói cách
khác, dù muốn dù không thì chúng ta vẫn đang chết và sẽ phải chết. Một thực tế không thể chối cãi được như thế,
nhưng nếu như sự chết chung cục bị người ta lảng tránh đến mức tuyệt đối cỡ
nào, thì sự chết mỗi ngày còn bị lãng quên nhiều hơn gấp bội. Nhưng dù cho
người ta có can đảm đối diện, thì ở đó vẫn chất chứa đầy những khắc khoải, băn
khoăn, vẫn
không đi ra khỏi tâm trạng hy vọng và mơ hồ lẫn lộn.
Người ta vẫn bị chặn đứng trước cánh cửa sự chết. Dòng
suy tư của nhân loại vẫn bị bức tượng nghiệt ngã ấy chặn lại. Nó sừng sững đứng
đó thách thức trí óc và khả năng của con người. Và nó còn tiếp tục thách thức
con người, ngay cả khi đã có bằng chứng về sự vượt qua. "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào
Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao
giờ phải chết. Chị có tin thế không ?". Đây chẳng phải là một lời thách thức cho Mác-ta và có
lẽ cho cả bạn và tôi nữa sao? Với Mác-ta, cô nghe lời ấy phát ra từ miệng một
người đang sống cùng một kiếp người như chị. Thế nhưng Mác-ta đã tuyên xưng
niềm tin của mình: “"Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con
Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian." Và lời tuyên xưng ấy cũng đã nhận
được phản hồi thích đáng. Lazaro em chị đã sống lại và hẳn là giờ đây, chị cũng
đã được mục kích toàn bộ lời hứa trên thiên quốc. Còn bạn và tôi, ở mức độ này
hay mức độ khác, chúng ta cũng đã có lần chạm trán với những cái chết gây cho
ta những tiếc xót, và ta cũng hẳn cũng đã tuyên xưng ra ngoài môi miệng những
lời của Mác-ta, hơn nữa, sự kiện Đức Giêsu đi vào cõi chết và đã phục sinh, giờ
đây không còn là một mạc khải, nhưng là một thực tại cứu độ đã và đang được tỏ
hiện. Nhưng nồng độ đức tin trong lời tuyên xưng ấy được bao nhiêu? Với bạn thì
tôi không biết, nhưng với tôi thì còn mơ hồ lắm.
Lạy Chúa, là
thời gian này để mỗi người trong chúng con kiểm chứng lại tình trạng đức tin
của mình. Như xưa Chúa đã cảm thông và cứu gỡ Mac-ta, Maria, Lazaro, Xin cứu
chữa những ai đang chất vấn trước sự nghiệt ngã của sự chết, những ai đang im
lặng trước sự chết và cả những ai đã bị sự chết đánh bại. Và xin củng cố đức
tin mơ hồ của con.
Cecilia Yen