ngày tháng năm

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Giáo dục dịu dàng


Chào các bạn,

Hai hôm trước mình và bà xã có dịp vào lớp vườn trẻ của cậu cháu ngoại 6 tuổi để trình bày cho các bé về văn hóa Việt Nam. Trường có chương trình như thế, để gia đình các bé thay phiên trình bày nhiều nền văn hóa khác nhau. Đây là một trường tư, có tiếng tốt ở vùng này.
Mình và bà xã mặc quốc phục Việt Nam—cả hai đều mặc áo dài–mang một số nhạc cụ Việt nam vào cho các bé chơi, trình diễn bản L‎ý Ngựa Ô (bà xã hát và gõ phách, mình đánh trống con), và cho các bé một số thức ăn Việt để thử ngay trong lớp.

Dĩ nhiên là các bé rất vui, và các cô giáo cũng rất thích thú.

Và hôm đó mình học được hai điều:

1. Điều thứ nhất là trong lớp không có những hàng bàn ghế mà mỗi em phải ngồi một chỗ cố định. Có một số bàn nhựa nhỏ, chung quanh đó là 2, 3 cái ghế nhựa. Và các em tự do chọn chỗ ngồi, cũng như chọn bạn ngồi. Cô giáo cũng có một phần trách nhiệm trong việc bảo các em ngồi chỗ nào, nhưng trách nhiệm chọn chỗ phần lớn là trách nhiệm của các em.

Sắp xếp như thế thì các em thường xuyên thay đổi chỗ và bạn cùng bàn. Tốt hơn là cứ ngồi một chỗ với chỉ hai người bạn cố định hai bên mình.

2. Và đây là điều ngạc nhiên quan trọng mình học được:

Trong lớp có hơn 20 em bé, có một cô giáo chính và một cô phụ tá. Nếu tưởng tượng đến 20 em, ta có lẽ sẽ tưởng tượng là cô giáo sẽ phải thường xuyên hành động như trung đội trưởng trong quân đội—hò hét, thúc giục các em làm việc này, việc kia, sắp hàng, v.v…

Nhưng các cô giáo chẳng làm thế. Trong cả buổi học, các cô nói với các em nhỏ nhẹ như thể tình nhân mới hẹn nhau lần đầu. Khi các em tản mạc nhiều và các cô cần thật yên lặng, cô cầm một cái chuông nhỏ, lắc rất nhẹ, gần như chẳng nghe được tiếng chuông, và nói rất nhẹ như là: “Everyone, go to the line (hình vẽ vòng tròn để ngồi vòng tròn). Gavin’s grand parents have something to show”. Thế là các em tự động đến ngồi quanh vòng.

Ngay cả các từ hối thúc bình thường như “hurry up”, “quick”… hay các mệnh lệnh trật tự như “Quiet !”, “Don’t do that!”… mình cũng chẳng hề nghe.

Tất cả đều là các câu nói cực kỳ nhẹ nhàng và dịu dàng.

Và các em trật tự kinh khủng, không một cái gì làm ta có cảm tưởng là các em bất trật tự. Ngay khi lấy thức ăn, các em cũng ngồi đợi cô bảo từng người đi lấy, chẳng một chút tranh giành gì cả. Lúc chơi các nhạc cụ, các em cũng ngồi đợi cô trao nhạc cụ cho thử chứ cũng không giành nhau.

Mình thực sự sững sốt với lối giáo dục hết sức nhẹ nhàng như thế, nhất là với một mớ trẻ em thích chạy nhảy.

Giáo dục như thế rõ ràng là giúp các em rất nhạy cảm với lời nói và hành động của người khác, thay vì la hét mãi mà cũng chẳng vào đầu.

Phi thường!

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Trần Đình Hoành


Page

Blogger Tips and TricksLatest Tips And TricksBlogger Tricks