Những biến cố dắt tay nhau tiếp
nối,
Nhiều đau thương nhưng ít vui
mừng,
Trên đường đời đã luôn sẵn đợi,
Những lần tôi thả bước thong
dong.
@
Biến cố giữa mài tôi nhẵn bóng,
Tháng năm qua tâm trạng mỏi mòn.
Xác nhăn dúm vì vết thương cháy
bỏng,
Da sần sùi vết tích của gia đâm.
@
Biến cố vui buồn tôi chẳng đợi
mong,
Vẫn cứ đến lạnh lùng và khinh
thị;
Lời phán quyết vỡ tung đôi màng
nhĩ,
Tôi ngu ngơ bỗng chốc sững sờ.
@
Biến cố đến bất ngờ cơn giông tố,
Nhận tôi chìm trong tủi nhục đắng
cay.
Tôi oằn người bưng mặt úp đôi
tay,
Ngồi bất động làm thân tượng gỗ.
@
Biến cố mỗi ngày đâu phải chuyện ngẫu
nhiên,
Tôi hồi hộp khi đêm tàn thức dậy.
Thiên Chúa nói cùng tôi:
“Nào nhẫn nại,
“Ta yêu con! Đứng lên! Đừng sợ
hãi!
“Trong biến cố mỗi ngày
“Con không thấy Ta sao?”