Bên mộ huyệt tôi xé lòng đứng
khóc:
Đấng-Yêu-Thương đã chết hôm qua.
Cuối đầu tuyệt vọng bơ phờ tóc,
Nước trời cao có thật đến cùng
hoa?
Tôi tưởng rằng tôi chẳng xa Người
Đau thương Người chịu chết giữa
trời
Bao lần âu yếm tôi chiêm ngưỡng
Dáng nhân từ rảo bước nói tin
vui…
Lại thấy mồ kia đã trống không,
Trắng tinh ngồi đó những thiên
thần.
“Xác Người ai lấy đem nơi khác,
Có ai chỉ chỗ kiếm Người không?”
Bỗng tiếng bàn chân ai nhẹ bước,
Giữa lối sương – hay bác làm
vườn?
Từng bước dịu dàng trên cỏ ướt,
Cỏ xanh tươi ôm gót chân hương.
Đôi chân thủng vết thương hồng
còn rõ,
Gọi tên tôi, Người đến đây rồi.
Đôi chân quen qua vạn nẻo xa
xôi,
Đôi chân bước trên biển đêm
dông tố.
Lòng hoan hỉ tôi ôm chầm nức
nở,
Mười ngón chân còn thơm tóc thơ
ngây,
Tôi đã lau với dòng lệ ngắn
dài,
Với hương quý từ bình xinh đập
vỡ.
Ôi máu thánh từ lỗ đinh trào
giọt
Nuôi hồn tôi sầu thảm đã bao
phen,
Thắm lại môi đã tàn úa vẻ xuân,
Đón Phục Sinh, tim hồng tôi:
hoa nở.
Vĩnh
An