Sáng
Chúa Nhật 17/3/2012, anh em chúng tôi – “liên nhóm”tìm hiểu Giáo Huấn Xã Hội
Công Giáo (GHXHCG) và Thần Học luân lý (THLL) – vui mừng tạ ơn Chúa cùng nhau về
nhà thờ Chợ Đũi để tham dự Thánh Lễ nhậm chức Cha Sở Họ Đạo Chợ Đũi của Lm
Ernest Nguyễn Văn Hưởng (Nhà thờ Chợ Đũi còn thường được gọi là nhà thờ Huyện
Sĩ). Sau 27 năm thụ phong Linh Mục, rồi giữ chức Giám đốc Đại Chủng Viện Thánh
Giuse Sài Gòn (từ khóa 9 đến khóa 13), đây là lần đầu tiên Ngài về giữ xứ.
Là
Giáo Sư Thần học luân lý, Cha Ernest đã dành rất nhiều thời gian và công sức để
nâng đỡ anh em chúng tôi trong các bài giảng về GHXHCG và THLL trong thời gian qua.
Chúng tôi quí và yêu kính ngài như một người cha gần gũi. Ngài không truyền đạt
những gì quá cao xa, nhưng luôn mời gọi mỗi người hãy suy nghĩ về những điều rất
đời thường – “thường như hơi thở”– lắm lúc người đời lãng quên… Bài giảng của
Cha trong Thánh Lễ hôm nay theo Tin Mừng Ga 14, 6-14, gợi lên bao điều suy
nghĩ:
“Ông
Phi-lip-phê nói: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con
mãn nguyện rồi.”Đức Giê-su trả lời: “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh
Phi-lip-phê, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy thầy, là thấy Chúa Cha... Anh em hãy
tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy… ai tin vào Thầy, thì
người đó sẽ làm được những việc Thầy làm, Người đó còn làm được những việc lớn
lao hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha”“(Ga 14, 8-12)
Người ta không nhìn thấy chúng ta là nhân chứng của Đức Ki-tô, khi thấy chúng ta nghiêng về sự dối trá, giả hình. Người ta không nhìn thấy nơi chúng ta tình yêu mà Đức Ki-tô mời gọi, khi chúng ta chỉ khơi lên hận thù, chia rẽ, chạy theo danh, lợi, thú của thế gian... Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta làm những chuyện vô ích. Những việc ấy dẫn chúng ta đi lạc đường, xa lìa đường sống, đường lối chân thật của Thiên Chúa...”
Lời
giảng của Cha gợi cho tôi nhớ lại một câu chuyện có thật xảy ra tại nhà sách Đức
Mẹ Đền Chúa Cứu Thế Sài Gòn, do Cha Mat-thêu Vũ Khởi Phụng kể lại. Câu chuyện
cách đây khá lâu, khi chưa xây nhà sách mới: hôm ấy có một người đàn ông đứng
tuổi, dáng người lam lũ chân quê vào nhà sách xem ảnh tượng. Sau một hồi lâu
nhìn ngắm mọi thứ với vẻ lạ lẫm và thú vị,
ông dừng lại chọn mua tượng một gương mặt Chúa Giê-su chịu nạn trên Thập Giá, mồ
hôi máu tuôn đổ, ánh mắt thất thần nhưng chan chứa lòng xót thương. Vòng mão
gai đâm sâu rướm máu. Thấy cung cách khách hàng, chị nhân viên đoán biết đây là
người ngoài Công Giáo, mới thắc mắc thăm dò: “Bác mua tặng người quen phải
không ạ?”Vị khách hàng trả lời rất tỉnh, làm mọi người đều ngạc nhiên: “Đâu có,
tôi mua về thờ đó chớ! Tôi không biết ông này là ai, nhưng nhìn ổng khổ nạn, ổng
giống tôi, chắc ổng phải biết nỗi khổ của tôi, sẽ xót thương và phù hộ tôi!”. Chao ôi! Người
đàn ông nghèo này đã tìm thấy sự đồng cảm xót thương của Chúa Giê-su. Còn tôi,
tôi đã làm gì để chia sẻ với những cảnh đời lao nhọc? Hay tôi cứ ngụy tạo cho
mình một sự sang trọng lạnh lùng?
Tôi
lại nhớ đến hang đá Noel Cha Uy đã làm ở Đền Chúa Cứu Thế Sài Gòn năm nay rất sốc:
không hoa, không đèn màu rực rỡ như thông lệ. Thay vào đó là những hình ảnh,
áp-phích người thật việc thật của những
bất công, áp bức, giết người, phá thai, đói nghèo, tàn bạo… Những tiếng rên xiết
oán than đến tận trời!... Còn tôi, tôi tìm Chúa Giáng Sinh ở đâu? Tôi bịt tai
nhắm mắt, hớn hở đổ về các nhà thờ lớn sáng lạng đèn hoa, thông cao ngút trời,
đông vui nhộn nhịp. Rồi chụp hình, ngắm cảnh, tiệc tùng suốt sáng thâu đêm!.. Chúa
của tôi Giáng Sinh khó nghèo trong máng cỏ bò lừa để chia sẻ kiếp nhân sinh,
sao tôi lại dám mặc cho Người những vinh hoa lấp lánh, để lấy cớ làm cho đêm
Thánh vô cùng trong bình an sâu thẳm của Người trở thành một thứ lễ hội xa hoa,
bỏ rơi bên đời nhưng tủi hờn cơ cực!.. Ôi thương thay cho tôi! Tôi sống trong
bi kịch, ích kỷ và dối trá của chính tôi nhưng tôi nào hay biết! Chúa Giáng
Sinh nơi nào mà chẳng thấy ở nơi tôi! Thảo nào người ta cứ phải ngược xuôi tìm
Chúa!!!
Bài
giảng đã kết thúc, Thánh Lễ đã khép lại.
Nhưng lời Chúa cứ vang vang trong lòng tôi. Tâm can tôi như bị mổ xẻ, phơi bày trước ánh sánh của Lời. Chúa không hạch
sách tôi. Ngài nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm, nhưng sao lương tâm tôi cứ
khảo hạch chính mình! Tôi đã tìm Giê-su nơi đâu? Tôi quên đi tìm Ngài nơi chính
sự đơn sơ lương thiện của chính tôi. Tôi cao rao tình yêu Thiên Chúa nhưng không thể
bỏ qua việc mua chiếc áo mới để lấy
tiền chia cho bạn nghèo. Tôi lên án sự dối trá nhưng lòng tôi vẫn ẩn khuất đầy
bóng tối! Tôi làm méo mó gương mặt của Đức
Giêsu bằng sự ích kỷ và kiêu ngạo của chính bản thân tôi!...
Lạy Chúa! Xin cho con nhận ra sự yếu đuối của
chính bản thân mình, để con biết nếu không có Chúa con chẳng làm được gì, vì đến
như Thánh Phao-lô
mà còn
rên xiết: “Tôi làm gì
tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét,
thì tôi lại cứ là” (Rm 7,15).
Xin cho con biết “tìm sức mạnh trong Chúa và uy lực toàn năng của Người...
Vì chúng ta chiến đấu không phải với phàm nhân, nhưng là
với quyền lực thần thiêng, với những bậc thống trị thế giới tối tăm này, với những
thần linh quái ác chốn trời cao”
(Ep 6,10-12)
Và
lạy Cha chí ái! Chúng con ước muốn được sống trong sự thật và tình yêu. Nhưng Sự Thật và Tình Yêu là quyền năng xuất phát từ nơi Cha. Xin hãy nhớ lời Thánh
Tử yêu dấu của Cha: “Con không xin Cha cất họ ra khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi
ác thần... Xin Cha hãy lấy sự thật mà Thánh hiến họ”
(Ga 17,15-19). Xin Cha
tha tội cho chúng con, và xin hãy luôn đặt
chúng con an toàn trong trái tim Cha
– những người con yêu thương cũng như cả thế giới
tội lỗi này, vì chúng con đã nhân Danh Giê-su mà cầu nguyện cho họ, như lời
Chúa Giê-su đã cầu nguyện cùng Cha: “Con không chỉ cầu nguyện cho những người
này, mà còn cho những ai nhờ lời họ mà tin vào con, để tất cả nên một,
như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha...” (Ga 17, 20-22). Amen!
Mẩu Bút Chì