“Người ta dẫn trẻ em đến với Đức Giêsu, để Người đặt tay trên chúng. Nhưng các môn đệ xẵng giọng với chúng. Thấy vậy, Người bực mình nói với các ông: ‘Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Thiên Chúa là của những ai giống như chúng. Thầy bảo thật anh em: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn của một trẻ em thì sẽ chẳng được vào’. Rồi Người ôm lấy các trẻ em và đặt tay chúc lành cho chúng.” (Mc 10, 13-16)
Bài thuyết trình tại Buổi hội thảo chiều Chủ nhật 18.3.2012 tại Đền Mẹ Hằng Cứu Giúp Sài Gòn
|
Thực trạng xã hội
báo động đỏ!
Mỗi ngày lướt
qua những trang báo, ta thấy nhan nhản những điều tiêu cực ở khắp mọi nơi từ
trong cơ quan nhà nước, đến cơ quan hành chính sự nghiệp, công ty, bệnh viện,
trường học, gia đình: chuyện tham nhũng, chiếm đoạt tài sản, ăn hối lộ, cướp
giựt giết người, hành hung bạo lực thậm chí trong nhà trường giữa thầy trò,
giữa học sinh với nhau, trong chính gia đình giữa vợ chồng, cha mẹ con cái, anh
chị em với nhau trở thành những chuyện quá đỗi bình thường đến nỗi càng ngày ta
càng dửng dưng…
Đặc biệt chuyện
trẻ em phạm pháp, nghiện ngập, ăn chơi sa đọa ngày càng gia tăng với thái độ dửng
dưng vô tư.
Trách nhiệm thuộc
về ai?
Quen sống trong
một xã hội cha chung không ai khóc, trách nhiệm tập thể, chẳng ai chịu
trách nhiệm về ai và về điều gì, mà chỉ trốn tránh trách nhiệm, đổ thừa, đổ lỗi
cho nhau, ta cũng bị cám dỗ chỉ than vãn oán trách và quy trách nhiệm chung
chung cho xã hội, một khái niệm quá chung chung nhưng khiêm tốn thành thật mà
nói, tất cả thực trạng nói trên cũng phần nào đó là con đẻ của sự dửng dưng, vô
trách nhiệm chưa nói gương xấu của những người lãnh đạo thế quyền, thần quyền,
của những người mang danh Kitô hữu, đặc biệt là những đấng bậc chịu trách nhiệm
lãnh đạo, hướng dẫn, giáo dục hàng giáo sĩ, tu sĩ nam nữ, cha mẹ, thầy cô giáo,
giáo lý viên… nghĩa là của chính chúng ta.
Hậu quả của
một nền giáo dục phản giáo dục
Nói gì thì nói,
dù tiêu cực xảy ra ở bình diện nào đi nữa, ta cũng phải nhìn nhận rằng phần lớn
là hậu quả của một nền giáo dục phản giáo dục, điều mà chúng ta ít nhiều đều
trãi nghiệm trong với tư cách là tác nhân và/hay là nạn nhân, nhà giáo dục,
giáo viên, hay học sinh, sinh viên.
Có lẽ không cần
dài dòng nói về tính cách vô giáo dục hay phản giáo dục này, chỉ cần nêu một
hai đặc trưng căn bản bao trùm sau: chính sách thương mại hóa giáo dục, chủ
nghĩa hình thức.
Tại sao con em
chúng ta ra nông nỗi này?
Đứng trước thực
trạng đó, là người lớn chúng ta thay vì nhận trách nhiệm thiếu sót của mình,
thường có khuynh hướng ta thán, trách móc trẻ em, thanh thiếu niên ngày nay đốn
mạt, hư thân mất nết, chẳng ra làm sao, chỉ biết ăn chơi, trụy lạc, chẳng có lý
tưởng, ước mơ cao đẹp… và nhất là không chịu tìm hiểu nguyên nhân sâu xa để cảm
thông với chúng và để dấn thân thực sự vào cuộc để giải thoát chúng.
Vậy đâu là
nguyên nhân sâu xa của việc vì sao con em chúng ta ra nông nỗi này?
Tác nhân giáo dục
Nguyên nhân sâu
xa
Hai điều quan
trọng nhất làm cho con cái chúng ta ra nông nỗi như ngày hôm này là:
Sự dửng dưng,
thiếu quan tâm, thiếu noi gương của những tác nhân giáo dục đó là chưa nói đến
chuyện những ảnh hưởng xấu và phản chứng xuất phát từ chính những tác nhân giáo
dục.
Sự tương phản
hay đối chọi giữa những tác nhân giáo dục đặc biệt trong xã hội ngày nay.
“…Đức Giêsu
nhìn chàng thanh niên và động lòng thương…”.
Phải chăng hơn
bao giờ hết Đức Giêsu đang nhìn giới trẻ hôm nay với tâm hồn chạnh lòng thương?
Con cái của
chúng ta chưa đủ khả năng biện phân, bị mất phương hướng, lung lạc niềm tin,
không biết tin vào đâu, vào ai, không còn tin vào người lớn, cha mẹ chúng, thầy
cô, mục tử và từ đó không tin cả Chúa, mất đức tin, tương đối hóa mọi sự, bị
cuốn theo chiều gió, lạc lõng giữ dòng đời, sống theo bản năng tự nhiên, buông
thả, nổi trôi, buông xuôi…và từ đó đi vào con đường phạm pháp, nghiện ngập sa
đọa chỉ là mệnh đề kéo theo, là điều quá dễ hiểu…
Thói quen ứng
xử của cha mẹ
Nhiều cha mẹ
nghĩ chỉ cần làm sao kiếm nhiều tiền cho con ăn ngon mặc đẹp, đi học trường này
trường nọ, hoặc mua sắm đủ thứ cho con cái, thậm chí con nghĩ đến việc mua nhà
cho con, chuẩn bị nghề nghiệp cho con. Phải chăng thế là đủ?
Tất cả điều đó
cũng tốt thôi nhưng không đủ và không thực sự quan trọng. Thực tế đã chứng minh
cho thấy con cái nhà giầu được ăn ngon mặc đẹp, sắm sửa đủ thứ lại hư vô số kể,
con cái nhà quyền quý cho ăn học giỏi cũng hư.
Vậy điều gì mới
thực sự quan trọng?
Giáo dục
chúng theo tinh thần Kitô giáo
Điều quan trọng
nhất là tạo điều kiện cho con cái ta tiếp cận với một nền giáo dục thực sự:
Giáo dục Kitô giáo.
Trước tình hình
báo động trên đây, hơn bao giờ hết Kitô hữu chúng ta, đặc biệt những người có
trách nhiệm giáo dục phải nhập cuộc ngay không thể trì hoãn, nếu không sẽ mất
trắng, mất cả một thế hệ và không chỉ một mà nhiều thế hệ kéo theo.
Hơn bao giờ hết
giới trẻ, con cái chúng ta cần phải được tái giáo dục, cần được cứu thoát.
Trong khuôn khổ của buổi chia sẻ, tôi chỉ được phép dừng lại ở việc Giáo dục
Kitô giáo trong gia đình.
Giáo dục Kitô
giáo là gì?
Giáo dục Kitô
giáo vừa là giáo dục đức tin Kitô giáo, vừa là giáo dục theo tinh thần Kitô
giáo. Nghĩa là tuy vẫn tham chiếu mọi nền giáo dục của nhân loại, nhưng tiên
vàn dựa trên nền tảng mạc khải Kitô giáo về con người và vũ trụ, theo Thánh
Kinh, Thánh truyền, dựa vào giáo lý của Đức Kitô và giáo huấn của Hội Thánh.
Giáo dục Kitô
giáo trên hết và trước hết là một nền giáo dục quy Kitô, nghĩa là:
Lấy Đức Kitô và
giáo huấn Tin mừng của Người làm chuẩn mực, làm quy chiếu; lấy Đức Kitô làm
Thầy đích thực, là động lực và cứu cánh.
Bổn phận của
cha mẹ
Giáo dục con cái
là nhiệm vụ hàng đầu và không thể thay thế của cha mẹ.
Cha mẹ có bổn phận giáo dục con cái theo tình thần Kitô giáo, trên hết là
truyền thông cho con cái sứ điệp mạc khải của Tin mừng, đức tin Kitô giáo, làm
cho con cái mình thấm nhuần Tin Mừng của Đức Kitô, sống đúng phẩm giá của con
người, là con Chúa, được tạo dựng theo hình ảnh của Người và được mời gọi trở
nên đồng hình đồng dạng với Người.
Cha mẹ đóng vai trò trung gian, qua lời nói và việc làm và trên hết bằng
việc nêu gương dẫn đưa con cái mình đến với Đấng Kitô, Người Thầy đích thực,
Đấng là Đường là Sự Thật, và là Sự Sống là con đường dẫn
Sự thật tròn đầy và Sự sống viên mãn.
Tuyên ngôn Giáo dục Công giáo
“Cốt yếu của giáo dục Kitô giáo là nhằm giúp mọi Kitô hữu ngày
càng ý thức hơn về hồng ân đức tin đã nhận lãnh, trong khi họ được
hướng dẫn để dần dần hiểu biết mầu nhiệm cứu rỗi. Nền
giáo dục ấy còn giúp họ biết cách thờ phượng Thiên Chúa Cha trong
tinh thần và chân lý (x. Ga 4,23),
nhất là qua việc cử hành phụng vụ, cũng như huấn luyện họ biết
sống theo con người mới trong công bình và thánh thiện của chân lý
(Ep 4, 22-24). Nhờ vậy họ đạt tới con người hoàn thiện, tới tuổi sung
mãn của Chúa Kitô (x. Ep 4, 13) và góp phần vào việc tăng trưởng
của Nhiệm Thể. Hơn nữa, vì ý thức được ơn gọi của mình, chính
họ phải tập thói quen minh chứng niềm cậy trông của mình (x. 1Pr 3,15)
cũng như phải giúp cải tạo thế giới theo tinh thần Kitô giáo”
(Công đồng Vatican II, Tuyên ngôn
giáo dục Ki tô giáo, 2).
Giáo dục chính là cứu độ, cứu những gì đã hư mất
Giáo dục không phải là áp đặt mà là khơi dậy, là giúp con cái phát sinh hạt
giống Chúa gieo vào lòng chúng, là giúp chúng hiện thực hóa bản thân mình theo
ý định của Chúa.
Giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức mà đúng hơn là tạo nhận thức
đúng đắn, biết biện phân tốt xấu, đúng sai, hay dở, chính phụ…
Giáo dục không chỉ là giúp khám phá thế giới xung quanh mà còn là khám phá
chính mình, và ý nghĩa của cuộc đời.
Giáo dục không chỉ là tạo khả năng hành nghề sinh sống, tự lập mà quan
trọng nhất là giúp sống có mục đích, ý nghĩa, thực sự tự do và trưởng thành,
giúp hiện thực hóa bản thân và đạt đến sự sống viên mãn .
Giáo dục là mở cửa thiên đàng cho con cái
Giáo dục không chỉ là tạo điều kiện thành công mà quan trọng hơn là thành nhân, thành con
người được tạo dựng theo hình ảnh Chúa.
Giáo dục không phải là giúp đạt được thành tích mà đúng hơn là đạt được ơn
cứu độ.
Giáo dục không phải chỉ là tạo điều kiện biến đổi vũ trụ, con người mà
trước tiên là biến đổi chính mình và hoán cải.
Giáo dục không chỉ là mở đường dẫn lối cho chúng đi vào đời mà trước tiên là dọn đường cho Đức Kitô đến
với chúng.
Giáo dục không chỉ là mở ra những chân trời mới mà là giúp con cái mình đạt
đến sự viên mãn, là mở cửa thiên đàng cho con cái theo cách nói của Don
Bosco.
Giáo dục là vun trồng và tập luyện
Một cách cụ thể, giáo dục là:
Làm cho con cái biết yêu mến học hỏi Lời Chúa trong Kinh Thánh trong các
sách đạo đức.
Dạy chúng bắt chước các gương lành đạo đức của các thánh nhân, các bậc hiền
nhân.
Vun trồng cho chúng những giá trị nhân bản, giúp chúng phát triển các nhân
đức đối thần, các nhân đức luân lý.
Tập luyện những thói quen, sinh hoạt nhân bản và đạo đức:
Giúp chúng biết sống tốt mọi tương quan, với bản thân, tha nhân, vũ trụ và
Thiên Chúa.
Nguyên tắc giáo dục: ý thức vai trò trung gian và tự giáo dục
Cha mẹ cần phải ý thức rằng vị thầy thực sự, nhà giáo dục thực sự là Chúa,
là Thánh Thần, bản thân mình chỉ là trung gian (không được áp đặt ý muốn của
mình trên con cái, mà phải khám phá thánh ý của Chúa trên con cái của mình bằng
việc lắng nghe Chúa và lắng nghe con cái mình).
Cha mẹ phải không ngừng tự giáo dục và rèn luyện bản thân mình vì “Không
ai có thể cho kẻ khác điều mình không có” và “Con người ngày nay tin vào
chứng nhân hơn là thầy dạy”.
Lấy Đức Kitô là mẫu mực.
Cha mẹ noi theo Đức Kitô, nhà giáo dục mẫu mực. Một cách cụ thể:
Đóng vai trò vừa là người thầy khôn ngoan nhạy bén, vừa là người hướng đạo
sáng suốt, kiên nhẫn, một người bạn thành thật và cởi mở, một người tôi tớ
khiêm hạ, phục vụ.
Lắng nghe, khơi dậy, dẫn dắt, hướng đạo, giáo dục không chỉ bằng lời mà
trước tiên bằng gương sáng.
Trở thành bạn đồng hành với con cái
Học biết chúng bằng cách trò chuyện; dùng ngôn ngữ và cung cách của chúng;
và chơi với chúng, tạo bầu khí cởi mở, thoải mái.
Đặt mình vào vị trí của chúng để hiểu chúng thay vì áp dụng cách đánh giá
của người lớn để phán xét chúng.
Tỏ ra yêu thích điều trẻ yêu thích để từ đó làm cho trẻ yêu thích điều ta
yêu thích (Don Bosco)
Đồng hành với chúng cách trực tiếp và gián tiếp: quan sát chúng từ xa và
cận kề trong mọi sinh hoạt của chúng.
Hiện diện với chúng không chỉ bằng thân xác mà bằng cả tâm hồn, bằng cả con
người.
Cầu nguyện cho chúng và với chúng.
Chủ động tạo cơ hội và dẫn dắt
Tạo cho chúng cảm tưởng vừa học vừa chơi, hay học dưới hình thức trò chơi,
Tận dụng mọi điều kiện, mọi cơ hội để giáo dục, từ những thực tế sinh động,
qua lời nói, hành động, học hành, công việc, sinh hoạt hằng ngày, giao tiếp,
chuyện kể, trò chơi, bài thơ, bài hát, sách báo, phim ảnh, kịch nghệ.
Chủ động, đừng bao giờ để mình bị tác động bởi những thái độ biểu hiện tiêu
cực hay lèo lái của con cái mà phải biết đánh lạc hướng chúng, hướng chúng chú
ý đến điều mình muốn.
Nguyên tắc chỉ đạo
Thực hành một sự giáo dục mang tính toàn diện, thống nhất, mạch lạc
(trước sau như một và ăn khớp với nhau, lời nói luôn đi đôi với việc làm), tiệm
tiến xoắn ốc (từ điều biết rồi đến điều chưa biết, dễ đến khó, đơn giản đến
phức tạp, cụ thể đến trừu tượng, nông đến sâu), phù hợp (thích hợp với
tuổi tác, tâm lý, tính cách), ưu tiên (có những điểm nhấn riêng cho từng
gia đoạn phát triển).
Nghe nhiều hơn nói, nói ít hơn làm, bớt lời thêm gương.
Thay vì chỉ cấm đoán làm điều này điều nọ, hãy đề nghị với chúng điều gì
lành mạnh nhưng hấp dẫn.
Thay vì chê trách, chỉ trích, bắt phạt, hãy tỏ ra thán phục, khen ngợi,
khuyến khích, khen thưởng
Bài học Tin Mừng: Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cản chúng!
Cha mẹ phải đưa con cái đến với Chúa, là nhà giáo dục đích thật và là Đấng
duy nhất có thể mang đến cho chúng sự sống viên mãn thay vì giữ chúng lại cho
mình vì chúng không phải là sở hữu của mình. Rất nhiều cha mẹ ngộ nhận cho rằng
con cái là sở hữu của mình và từ đó áp đặt lên chúng mọi điều mình muốn, sử
dụng chúng theo ý mình, thậm chí biến chúng thành nô lệ phục vụ cho ý muốn ích
kỷ độc đoán của mình. Thật ra con cái là chỉ là sở hữu của Chúa mà thôi vì
chính Thiên Chúa tạo nên chúng, cha mẹ chỉ là người cộng tác truyền sinh.
Chính vì thế cha mẹ phải hoàn trả con cái mình cho Chúa, nghĩa là không
được khư khư giữ nó cho riêng mình, không được ngăn cản chúng đến với Chúa mà
còn phải tạo điều kiện thuận lợi để chúng đến với Chúa.
Đừng nên cớ vấp phạm cho con cái!
Trong thực tế, cha mẹ có thể ngăn cản con cái mình đến với Chúa, đến với
Chân Thiện Mỹ, bằng phản chứng, hoặc vì sự dửng dưng, thiếu quan tâm giáo dục
con cái, hoặc tệ hơn do gương mù gương xấu.
Trở nên cớ vấp phạm cho con cái là tội ác tệ hại nhất mà Tin Mừng đế cập
đến: “Ai làm cớ vấp phạm cho một trong những trẻ nhỏ này thì thà buộc khối
đá vào cổ người ấy mà quăng xuống biển còn hơn.” (Mc 9, 42)
Học nơi chính con cái
Cha mẹ không chỉ có trách nhiệm giáo dục con cái mà còn phải nhìn con cái
như thầy dạy của mình về đàng thiêng liêng vì với tâm hồn đơn sơ và trong
trắng, khiêm nhường, con cái là tấm gương để cha mẹ noi theo trong việc tiếp
nhận Nước Trời như Lời Chúa nói: “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm
hồn một trẻ nhỏ, sẽ chẳng được vào” (Mc
10, 5).
Khuyên răn sửa dạy cách khôn ngoan và trên hết bằng cuộc sống chứng tá
“Những bậc làm cha mẹ, đừng làm cho con cái tức giận, nhưng hãy giáo dục
chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dạy” (Ep 6, 4).
Nghiêm chỉnh
nhưng cảm thông, dịu dàng nhưng cương quyết, từ tốn nhưng dứt khoát. Quan trọng
nhất là sống đức tin bằng việc làm.
Tạo cho chúng
cảm thức về lỗi của chúng không thôi thì chủa đủ mà phải cho chúng cảm nếm niềm
vui của một đời sống thánh thiện và ân sủng.
Lưu ý cách ăn
nói vì trong giáo dục nhiều khi cách mình nói cũng quan trọng như điều mình nói
và có khi còn hơn nữa.
Tiếp đón và
nâng niu con cái
Cha mẹ phải đón
nhận và đối xử với con cái bằng tình thương và sự triu mến, phải bảo vệ, che
chở con cái khỏi những cạm bẫy nguy hiểm đe dọa, và cầu nguyện cho con cái. “Yêu
trẻ không chưa đủ phải làm sao cho chúng cảm thấy thực sự được yêu” (Don
Bosco).
Cha mẹ phải tôn
trọng, cung kính nâng niu con cái như linh mục nâng niu Chúa Giêsu Thánh Thể
vì ai đón nhận trẻ thơ là đón nhận chính Chúa. Ai tiếp đón một em nhỏ như em
này vì danh Thầy, là đón tiếp chính Thầy, và ai đón tiếp Thầy, là đón tiếp Đấng
đã sai Thầy” (Mc 9, 37).
Lạy Chúa, xin
cho chúng con biết yêu con cái chúng con với quả tim của Chúa và tạo mọi điều
kiện thuận lợi, đặc biệt bằng gương sáng, để chúng có thể khám phá ra Chúa là
Tình yêu, đến với Chúa, Người
Thầy đích thực, Đấng là Đường, là Sự Thật, và là
Sự Sống, là con đường duy nhất dẫn Sự thật tròn đầy và
Sự sống viên mãn.
Trương Đình Giai