ngày tháng năm

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

Nâng Cao Phận Người hay mới chỉ là Về Với Con Người?


NGUYỄN ĐĂNG PHẤN

Lan man suy nghĩ những việc sau đây, liệu có là Nâng Cao Phận Người?

1. Khi tôi ngồi khám bệnh, có người “khúm núm” đến hỏi, tôi sẽ mời người đó ngồi xuống ghế mà trình bày thoải mái bệnh tình cho tôi nghe (Trước kia, tôi ngồi trố mắt nhìn trừng trừng vào bệnh nhân đang đứng gãi đầu, gãi tai. Trong tôi, lúc ấy, nhiễm máu nhà quan: Miệng nhà quan có gang có thép).

2. Mổ xong bệnh nhân lúc ban ngày, tối đến, tôi trở lại nhà thương thăm viếng họ. Lúc ấy chắc bệnh nhân sung sướng lắm, bớt cả đau sau mổ? (Trước kia, tôi không quan tâm đến tâm lý bệnh nhân. Tôi chỉ thăm lại họ vào sáng hôm sau và chỉ vội vã hỏi mấy câu ngắn cụt lủn: Thế nào? Có đau? Ngồi dậy!... Trong tôi, lúc ấy, nhiễm máu tướng lãnh hét ra lửa và ra vẻ ban ơn cho người bệnh: Oai phong lẫm liệt, đường đường một đấng anh hào).

3. Quan tâm hơn nữa đến bệnh nhân HIV, bệnh nhân tứ chứng nan y “phong lao cổ lại”: Phong còn gọi là cùi! Lao thì lây! Cổ thì bụng ỏng da chì, bụng chứa đầy dịch xơ gan hoặc máu me! Lại thì là ung thư giai đoạn chót! (Trước kia, tôi coi thường họ: Họ là những người chẳng còn sinh ra đồng bạc cho trần gian và cho tôi! Chỉ còn là gánh nặng cho gia đình, cho nhân quần xã hội! Chả còn là “chủ thể xã hội, chủ thể sáng tạo”. Trong tôi nhiễm máu thực dụng: Sống chết mặc bay, tiền thày bỏ túi).

Có tư tưởng gì giúp tôi giữ vững lời đoan hứa Nâng Cao Phận Người?

“Cần phải coi mọi người thân cận không trừ ai như cái tôi khác của mình, trong đó trước hết phải xét tới đời sống của họ và các phương tiện cần thiết để sống xứng với phẩm giá” (Tóm lược HTXHCG, số 132).
“Mọi con người, không chỉ đơn giản là phải được người khác tôn trọng... mà còn phải được thăng tiến và phát triển toàn diện (Sđd, số 131).

À quên, nếu làm được lẻ mẻ vài việc cho bệnh nhân, tôi chưa chắc đáng được “khen” là Nâng Cao Phận Người. Tôi mới chỉ Về Với Con Người. Tôi vẫn và chỉ làm bổn phận. Tôi vẫn và chỉ là “đầy tớ vô duyên bất tài”. “Lạy Chúa, con chỉ là đầy tớ vô duyên, là đầy tớ vô duyên, vô duyên, bất tài, con vô duyên bất tài”.

Tôi đang về lại nguồn suy tư của Giáo huấn Xã hội công giáo về phẩm giá con người: Con người, kể cả người bệnh, đều là “hình ảnh của Thiên Chúa” (Sáng Thế Ký 1,27), ấy vậy mà nay tôi mới nhận ra!!!

Nguồn:  Tập san Giáo huấn Xã hội số 5

Page

Blogger Tips and TricksLatest Tips And TricksBlogger Tricks