ngày tháng năm

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

CHÚNG TA ĐANG SỐNG TRONG MỘT CHẾ ĐỘ VÔ LƯƠNG VÀ MẤT NHÂN TÍNH!

Phạm Khiêm

Xã hội, văn hóa xã hội được định hình và phát triển ra sao một phần tùy thuộc vào thể chế chính trị điều hành và tác động vào nó.

Một thể chế chính trị văn minh và nhân văn thì sẽ tạo ra một xã hội bình đẳng, văn minh và nhân văn. Người ta có thể nhận diện, đánh giá chung một xã hội dựa trên những hành động, lời nói và cách đối nhân xử thế giữa người với người, giữa người với vật trong xã hội đó. Còn với một thể chế chính trị độc tài, tàn ác thì cái xã hội theo sau nó chắc chắn cũng tỉ lệ thuận với các “thuộc tính” này.

Bạn thấy Xã Hội Việt Nam ngày nay ra sao, thế nào? Có đáng để chúng ta trăn trở, xót xa và suy gẫm…?
Quay ngược trở lại khoảng mười mấy hai mươi năm trở về trước. Lúc ấy, chỉ cần nghe có tin “giết người, chết người” là hầu hết dân chúng đều bàng hoàng, ngạc nhiên lẫn phẫn nộ… Nhưng ngày nay, người với người có thể giết hại lẫn nhau một cách quá đơn giản và nhanh chóng. Hoặc, con người gặp vô số cái chết đến quá bất ngờ với đủ loại lý do khiến cho dân tình chẳng còn thấy lạ lẫm, để mà ngạc nhiên hay bàng hoàng nữa...

Người ta có thể giết chết nhau chỉ bởi do một ánh mắt, một lời nói...
Người ta có thể dễ dàng dùng “Pháp luật” để bắt bớ và cầm tù nhanh chóng những người dám lên tiếng vì chính nghĩa;

Chẳng ở nơi nào trên thế giới mà khẩu hiệu “Độc lập, tự do, hạnh phúc” được nhắc nhiều như vậy nhưng lại bị “vi phạm nghiêm trọng” như vậy!...

Bỏ qua thời kỳ chiến tranh, bạn có đồng ý với tôi rằng chưa bao giờ tính mạng người Việt lại có thể rẻ mạt đến như vậy?

Hằng hà sa số những cái chết oan ức ngoài đường do tai nạn xe cộ;
Hàng triệu bệnh nhân nơm nớp đau đớn chờ đến ngày giã biệt cuộc sống vì căn bệnh ung thư do thuốc độc từ môi trường sống lẫn thực phẩm;

Sản phụ đi sinh nở cũng chết ngang xương vì sự tắc trách của bệnh viện;

Trẻ em chết oan đơn giản và hàng loạt sau khi được tiêm chủng;
Đặc biệt, bạn có ngạc nhiên không khi chưa thấy ở nơi đâu giống như Việt Nam, nơi mà người dân chỉ cần bị bắt nhốt vào đồn Công an là bỗng dưng lăn đùng ra chết rồi được thông báo là họ tình nguyện “tự tử chết”!

Chúng ta đang sống ở một nơi nào vậy? Một thiên đường XHCN nhưng tìm mãi không thể thấy những giá trị nhân văn cơ bản nhất. Chúng ta đang sống ở một xã hội mà Lòng Tự Trọng và Sự Xấu Hổ chỉ được xem như điều xa xỉ!

Những người lẽ ra phải bảo vệ đất nước và bảo vệ nhân dân thì lại là những người bán rẻ đất nước và làm hại nhân dân;

Những người được trao trách nhiệm thi hành “công vụ” lại trở thành kẻ cướp ngang nhiên trấn lột dân chúng ngày đêm ngoài đường;
Những người có chức to thì ăn to, chức nhỏ thì ăn nhỏ và họ có thể ăn bất cứ thứ gì từ gạch cát, xi măng cho đến hố xí và cả tiền cứu trợ...
Xã hội này đang xây dựng giá trị con người bằng những điều gì vậy? Phải chăng là bằng đồng tiền, bằng quyền lực và cả bằng sự vô lương và mất nhân tính!

Tôi chẳng thể quên những năm tháng làm Quản Giáo tại một trại cai nghiện. Dù chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hiện thực ở “xã hội thu nhỏ” đó đã biến đổi tôi hoàn toàn, và tôi mang theo những ký ức trăn trở đó làm hành trang để buộc mình phải có một lối sống khác và có cách nhìn khác về chế độ, về xã hội mà tôi đang sinh sống.

Bạn sẽ khó có thể hình dung được sự thật, nếu như bạn chưa từng được “trải nghiệm” để có thể hiểu một cuộc sống tù đày là thế nào? Nơi tôi làm việc trước kia chắc chắn không thể khắc nghiệt bằng những trại tù, nhưng cũng đủ khiến tôi phải “kinh hoàng” nhận ra: ở xã hội này người ta có thể dễ dàng tước đi những quyền sống cơ bản nhất của một con người, huống chi là trong một môi trường lao tù thật sự!

Bạn có thấy bất nhẫn không khi thấy người ta hành hạ súc vật? Vậy bạn thế nào, cảm xúc của bạn ra sao khi biết có những anh em chung dòng máu Việt của bạn đang bị người ta ngược đãi, đối xử ác độc còn tệ hơn cả súc vật. Tôi buộc phải nói rằng những người đang “hành xử” như vậy là những người có cách sống vô lương và mất nhân tính nhất! Tôi đau xót và không thể lý giải tại sao?

Tại sao cùng là con người, cùng là những đứa con được sinh ra trên một miền đất mẹ mà người ta có thễ nhẫn tâm tàn hại và hành hạ lẫn nhau như vậy?

Tại sao người ta có thể dửng dưng, im lặng và quay lưng trước lời khẩn cầu và kêu cứu của người khác?

Bạn ơi, Xã hội này sẽ ra sao? Thế giới này sẽ ra sao khi loài người đánh mất Tình Thương và lòng Trắc Ẩn?

Xin bạn hãy cùng tôi gửi một thông điệp, xin hãy chia sẻ và đồng hành với những “Người Khốn Khổ” - những “Tù Nhân Lương Tâm” đang trong song sắt nhà tù để đòi quyền được sống và quyền tự do cho họ.
Làm ơn hãy:

“CHIA SẺ, ĐỒNG HÀNH VỚI KHÁT VỌNG SỐNG, KHÁT VỌNG TỰ DO CỦA NHỮNG TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM VÔ TỘI!”

Page

Blogger Tips and TricksLatest Tips And TricksBlogger Tricks