Một mùa Giáng Sinh nữa lại đến trong cuộc đời tôi – một đứa con trở về muộn màng đang cuộn tròn trong vòng tay ấm êm của Chúa.
Có cái gì rất lạ, rất linh thiêng của đất trời cứ se se thở vào lòng tôi…xao động, bồi hồi…
Mười bốn năm có dài không nhỉ? Mười bốn mùa Giáng Sinh đã qua trong đời tôi, mà sao cái cảm giác nguyên sơ như mới thoáng hôm qua! Cái nguyên sơ ấy như kéo tôi đi ngược dòng đời. Đầu tôi lại quẩn quanh những câu hỏi xem ra thật lẩn thẩn trong thời kỹ nghệ này: Tôi là ai? Ý nghĩa cuộc đời này? Sống vì cái gì và sống cho ai? Hay Chúa cứu độ tôi chỉ để tôi lẩn quẩn nợ áo cơm, rồi đến chết vẫn không có gì cao hơn cơm với áo?
Ồ, cái chết! Tôi đang sống hay là đã chết? Có lẽ chết không đáng suy nghĩ, nhưng “chết” khi vẫn đang sống mới đáng sợ! Tôi sợ tôi “chết” cái phần “NGƯỜI” trong chính tôi đây, khi mà tôi đang bị cuốn bởi dòng xoáy kinh hoàng của não trạng duy kỹ thuật. Não trạng đó giảm thiểu các chiều kích của con người. Con người bị giảm trừ theo sự “hữu dụng” và “chức năng”, bị lượng giá bằng máy móc, bằng các thông số, bị biến thành công cụ và nô lệ cho kỹ thuật. Thẩm mỹ và tôn giáo bị đánh bật. CON NGƯỜI không còn được quan tâm như một huyền nhiệm thẳm sâu không ai dò thấu.
Tôi đang dò giẫm từng bước trên cuộc lữ hành LÀM NGƯỜI đầy gian khó. Tôi phải lãnh lấy trách nhiệm hoàn thành phần “NGƯỜI” của chính tôi và của anh chị em tôi – bằng sự ứng đáp và cách lối tôi chọn lựa ở mỗi phút giây cuộc đời này. Từ chối và trốn chạy là đồng nghĩa với từ chối việc trở thành người. Chao ôi! Cuộc đời tôi đã có bao nhiêu lần từ chối, bao nhiêu lần trốn chạy? Tôi chứa trong tôi sự xa cách và bất nhân…Tôi kiêu ngạo, xét đoán. Tôi tự nâng tôi lên và hạ người xuống. Tôi tách tôi ra khỏi những “người tội lỗi” mà lẽ ra chỉ có Chúa mới có quyền phán xét. Tôi có còn biết lắng đọng để làm người, hay cứ hối hả, ùa xô theo nhịp sống? Hỡi tôi ơi! Tôi phải sống kiếp sống của tôi và chết cái chết của tôi, sao cho xứng với phẩm giá con người!
Để kính sợ Chúa, tôi lom lom giữ mười điều răn cho khỏi tội trọng. Tôi có hay đâu tôi đang tắm mình trong một tội cực trọng khác mà tôi không biết: tôi không còn lòng tín thác, yêu mến Thiên Chúa và yêu mến anh em được nữa! Bởi cuốn theo dòng đời, tôi mãi chạy theo những ảo ảnh của thế gian, quen cậy dựa uy quyền của tiền tài, thế lực. Có cái gì đó khô cứng, vô cảm trong tôi. Nơi tôi hiện diện một sự chết xuất phát vì tội.
Chúa thương đặt để vào lòng tôi một lương tâm, để tôi biết ray rứt vì tội lỗi. Nhưng khốn nỗi, đức tin của tôi không đủ lớn để đón nhận quyền năng tha tội của Ngài. Chúa đã tha cho tôi, nhưng tôi không tha được cho chính mình, tôi ôm lấy mặc cảm tội lỗi trong quá khứ để rồi không sao được chữa lành và giải thoát. Tôi không biết rằng: cái chết được đón nhận trong tình yêu là cái chết được biến đổi để đi vào sự sống mới.
Có Lời đã nhắc tôi rằng: Tôi phải sống như Chúa sống và chết như Chúa chết: Sống với lòng đơn sơ, không phân biệt người cao, kẻ thấp; và chết đi cho những sự tội trong tôi. Tôi phải xin ơn Chúa để Người tưới đổ trên tôi một tình yêu cứu độ – tình yêu duy nhất trên thế gian này có thể xóa TỘI, bồi ƠN, dẫn kẻ CHẾT đi vào cõi SỐNG.
Hạt Cải
Nguồn Tập San GHXHCG số 5