ngày tháng năm

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

TỰ DO CỦA BẠN, TỰ DO CỦA TÔI

Cát Minh

…”Vợ chồng em cưới nhau cũng lâu rồi mà sao không sinh con đi? - Có con cái vướng bận lắm chị ơi, tụi em muốn được tự do tận hưởng hạnh phúc đã, “kế hoạch” rồi vài năm nữa có con cũng chưa muộn mà chị”.

…”Chị thấy biện pháp ‘sàng lọc thai nhi trước khi sinh’ của nhà nước cũng đúng đó chứ. Thử hỏi nếu em có một đứa con khuyết tật em sẽ khốn đốn thế nào. Một đứa trẻ khuyết tật là gánh nặng cho gia đình và cả xã hội. Mình nên tự chủ trong chuyện này.”

…“Sao con cứ bỏ nhà đi hoài thế? - Ở trong Làng gò bó quá, đi chơi internet một chút thôi mà về mẹ cũng la. Con muốn được đi tự do giống như mấy bạn kia”.

…“Ai nói là nước Mỹ tự do chứ anh thì không nghĩ vậy, làm gì cũng bị luật cưỡng chế: xây nhà không được quyền thiết kế theo ý mình; ra đường vứt một tí rác thôi mà cũng bị cảnh sát phạt; nói lớn tiếng cũng bị cánh sát nhắc nhở;… Cứ sống như Việt Nam mình mà lại hóa hay, được tự do làm nhiều thứ mình muốn”.

Đây là những mẩu đối thoại tôi gặp phải trong tương quan thường ngày. Nó ít nhiều làm tôi lúng túng, băn khoăn khi phải phân định rạch ròi đúng sai. Hôm nay ngồi ngẫm nghĩ sự đời và tôi đã thấy hệ quả:

- Một Việt Nam với bộ phận không nhỏ giới trẻ chỉ biết hưởng thụ, thiếu trách nhiệm với bản thân, gia đình và cộng đồng xã hội.
- Một Việt Nam với con số nhất nhì thế giới về tỷ lệ phá thai và từ đó xuất hiện những nghĩa trang thai nhi bạt ngàn ngôi mộ trắng.
- Một Việt Nam với những ngôi nhà có đủ thứ kiến trúc lai căng, lộn xộn, tạm bợ.
- Một Việt Nam với rất nhiều thứ luật lệ được thay đổi, bổ sung thường xuyên nhưng đa số người dân mù mờ về luật và nhiều thứ không được xử bằng luật.
- ….

Viết đến đây tôi chợt nghĩ về cánh diều trong tuổi thơ tôi. Cứ mùa hè tới, bọn trẻ con chúng tôi lại rủ nhau tới bãi đất trống bên cạnh nhà thờ chơi trò thả diều. Giữa không gian bao la của đất trời trong buổi chiều tà, cánh diều no gió được thả sức chao liệng, làm cho đám trẻ chúng tôi lấy làm thích thú lắm. Nhưng mà thật lạ, cánh diều chỉ có thể bay cao, bay xa khi nó được gắn với sợi dây và có người điều khiển tài ba ở dưới đất. Sợi dây đứt, diều chao đảo một lúc rồi sa sầm và mắc kẹt trên bụi cây gần bờ ao. Đám trẻ chúng tôi bu lại và phải mất hồi lâu mới gỡ được diều, đưa nó về nơi xuất phát, gắn lại dây và tiếp tục cuộc chơi.

Và đến bây giờ khi tôi đã lớn, cánh diều tuổi thơ cùng với lời dạy của Giáo Hội cho tôi một bài học vô cùng thâm sâu về ý nghĩa của tự do. Nó thật khác với thứ tự do mà mọi người quanh tôi đang hướng tới. Cũng như cánh diều, tự do của tôi trở nên có giá trị thực hơn khi nó gắn với “một khung pháp lý vững chắc, nghĩa là trong giới hạn do ích chung và trật tự xã hội đặt ra, nhưng dù trong bất cứ trường hợp nào cũng phải thực hiện theo phương cách đề cao tinh thần trách nhiệm”… và, “phải bày tỏ sự tự do như một khả năng biết khước từ điều tiêu cực về mặt luân lý, dù ngụy trang dưới chiêu bài nào” (TLHTXH, 156, 200). 

Trong giờ phút thinh lặng cuối ngày tôi thầm thì lời cầu xin Chúa: Lạy Chúa, Chúa trao cho chúng con tự do, nhưng con nhận ra rằng tự do của chúng con chỉ có giá trị khi có người điều khiển tài ba là chính Chúa. Rời xa Chúa, tâm hồn chúng con chao đảo và không còn sinh khí để tiếp tục bước đi. Xin được nương tựa nơi Ngài từ nay cho đến mãi về sau.

Page

Blogger Tips and TricksLatest Tips And TricksBlogger Tricks