Tôi trở về thành phố
những con đường nghiêng ngả bóng cây
Nhiều năm, đã nhiều năm rồi đây,
nhiều năm qua, muối chan nước mắt,
những gian lao se sắt cuộc đời
Nhiều năm xa nơi này đến rừng thẳm mù
khơi.
Hai bàn tay chống chỏi tìm sự sống.
Rừng mịt mùng hoang vu, sỏi đá cùng gai
góc
Những em thơ tôi mắt tròn - đá ngọc long
lanh
Da bóng đen, đầu trần trụi mũ khăn,
đi lượm củì, tìm trái rừng, cả suối
Đôi
chân gầy gân guốc sứt sẹo điểm trang.
Mẹ ngoài rẫy nương, nắng gió ôm mang.
Mặt trời chói, rát da, đau đầu mẹ...
Khi tôi về, đàn em ngơ ngác bé,
Nụ cười xinh, lém lỉnh, nét nghịch tinh
Trường có đâu: một mái lá rừng,
bốn bề trống gió tưng bừng ca hát
Nắng xiên ngang, học trò tôi như cát
có ngại chi em quen với nắng rồi
Mỗi sáng đến trường, tội nghiệp em tôi
lễ mễ khuân ghế của mình đến lớp
Đường tới trường: lũng sâu, đèo cạn,
lội suối sông, khi khô hạn, lúc ngập lầy.
Chao
ơi, em tôi, bụng đói vai gầy
Chân không dép chẳng giầy, kiếm tìm con
chữ trốn
Những ngày mưa nước trên nguồn đổ xuống
Cô với trò lướt thướt nép vào nhau
Bao lần rồi trường sập dưới mưa mau,
vạt áo che làm khăn lau đẫm nước!
Những chú bác cô vội vàng cứu nạn.
Ôi nghĩa tình, bao ngày tháng bên nhau!
...
Bàn
chân này, bước trước nối bước sau
Về thành phố thấy mình xa lạ quá!
Dù đèn hoa mắc giăng, rộn ràng, khí thế
Dù tưng bừng, bộ mặt mới hân hoan
Nhưng yêu thương... dường như khó sẻ
san!
Không đằm thắm, hoà chan, như trên ấy
Bàn tay nào bé nhỏ dành phần cô
Con cá măng, con chép, con rô,
em phơi nắng câu suốt trưa đem lại
Ôi buổi học đầu mắt nhìn nghi ngại
Mà chỉ dăm ba ngày, nên đầm thắm thân
quen
Không, tôi chẳng thể xa lìa, vứt bỏ những yêu
thương
Dẫu khó khăn có trải đường chen gót
Là xót xa thắt đau con tim
tiễn chân cô, mắt bé thơ em tôi
sao ầng ậng nước!
Là ray rứt nghẹn ngào, trói buộc
“cô thầy... bỏ tụi con sao?”
Tôi sẽ quay về, chân bước dẫu lao đao,
Nhưng ngọt ngào,
những tiếng chim vành khuyên líu lo vang hót
Tôi sẽ trở lui,
vườn hồng tôi ươm, dẫu hương không thơm ngát
Nhưng thương sao những bông hoa mắt
tròn, xao xác đợi mong.
Đã thành máu thịt rồi, ai có biết không?
Và đã trót gắn đời mình nơi đó.
Chào thành phố an nhàn, tôi xin đường
gian khó...