Vào khoảng đầu tháng 11 thì tôi được dịp đi viếng mộ ở nghĩa trang theo truyền thống đền ơn đáp nghĩa của người Công Giáo. Đi cúng mộ thì tôi đã được đi nhiều lần, nhưng chỉ đi vì tính cách cá nhân của từng gia đình nên cảm giác cũng không có được như lúc đi cùng một cộng đoàn mà điều quan trong và thú vị là có những người không hề có người thân nằm nơi đây nhưng mọi người vẫn sốt sắng tham dự và cầu nguyện. Đối với tôi (là một tân tòng) nên cảm giác của tôi lúc này rất lạ, và quá mới mẻ. Cầu cho các linh hồn thì mình cũng hay cầu trong nhà thờ hay mỗi lần cầu nguyện. Còn đi ra tận nghĩa trang thì quả thật tôi thấy vừa dễ thương vừa ngộ ngộ làm sao đó. Thấy ai cũng nhiệt tình và tôi phát hiện ra người Công Giáo cũng nhiều cách thức để tưởng nhớ tổ tiên, ông bà chứ đâu phải là hễ vào đạo thì bỏ hết ông bà như những người thuộc đạo khác nói. Trái lại cách thể hiện còn sâu sắc hơn nhiều, vì người Công Giáo còn sẵn lòng cầu nguyện luôn cho những người mà mình chưa một lần quen biết. Hay lắm, tôi chợt nghĩ rằng nếu quý vị nào chưa phải là người Công Giáo thì hãy thử một lần cùng với một cộng đoàn thuộc giáo xứ nào đó đi viếng nghĩa trang một lần thì tôi chắc chắn quý vị sẽ thay đổi cách nhìn về việc người Công Giáo đền đáp ơn nghĩa, hiếu đễ với những bậc tiền nhân, những người đã khuất.
Mộ thì ai cũng hiểu là dùng để chôn người đã chết. Nói về mộ thì tôi đã được nghe rất nhiều giai thoại. Lúc thì được nghe là mình nên sống như những ngôi mộ, chỉ mình mới biết mình là ai. Không vui vì được khen ngợi, không buồn khi bị xem thường, bị chê bai, xỉ vả... Tôi thấy cũng hay hay và có lý, vì tôi thấy người Công Giáo mình luôn được Chúa nhắc nhở là phải biết mình chỉ là đầy tớ kém tài, biết mình là một đứa con yếu đuối…
Nhưng hôm nay, ngoài việc tôi thuật lại việc đền đáp ơn nghĩa của những người Công Giáo còn sống với người đã mất. Thì tôi cũng xin chia sẻ một vấn đề mà tôi thấy rất đau lòng và cũng là vấn đề rất đáng quan tâm của những ai là người có lòng nhân và cũng là trọng tâm của bài chia sẻ này.
Đó là tình trạng phá thai. Tối nay, một buổi tối cuối tuần. Sau một lúc tôi nằm mà không ngủ được, mặc dù tôi đã có ngồi trò chuyện với Chúa. Thì má tôi bỗng nhiên kể một hoàn cảnh. Bà kể rằng hôm nay bà đi chùa đọc kinh (gia đình tôi theo đạo Phật), thì có trò chuyện với một người phụ nữ. Người phụ nữ đó tự dưng lại tâm sự với bà rằng, bà ta có một người cháu gái ở Thủ Đức. Cô ấy là một nhân viên, đã có gia đình và một cháu được gần 10 tuổi. Cách đây gần 5 tháng thì có thai bé thứ hai, trong giai đoạn thai nghén thì cô cũng khám thai. Mãi tới gần tháng thứ 5 thì cô được bác sĩ ở bệnh viện Từ Dũ phán kết quả là thai của cô bị thiểu não rồi, thai của cô là dị thai. Người bác sĩ phụ khoa kia có ý muốn cô nên bỏ cái thai đó đi. Cô đã rất hoang mang, để cái thai thì bị cái kết quả ám ảnh là con mình sẽ khổ sở vì dị tật mà mình cũng sẽ không đủ khả năng để nuôi con. Phá thai thì cô cũng thấy sợ sợ. Tôi nghe xong thì sợ cô ấy sẽ có quyết định thiếu sáng suốt nên vội vàng dâng liền cho Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp (vì tôi đã được nghe Cha Uy ở DCCT Saigon nói rằng Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp là Mẹ bổn mạng của những bà bầu). Tạ ơn Chúa, ngay giữa đêm hôm tôi cũng nắm chân các cha, xin các cha và những anh chị em mà tôi quen biết cầu nguyện cho chúng tôi, để rồi sau hai ngày cô ấy đã quyết định giữ đứa bé lại và dưỡng cho tới khi sinh nở. Nhưng trước đó một ngày thì tôi cũng nhận được một tin rất hồi hộp là cô ấy có đi gặp một sư cô nào đó của nhà Phật để xin tư vấn thì sư cô kia (người luôn khuyên răn mọi người không nên giết bất cứ một con gì, cho dù chỉ là một con muỗi hay con kiến) cho ý kiến là nên giết đứa nhỏ đi vì nếu nó dị tật như vậy thì nó sẽ khổ sở vì cái nghiệp nên mình giết nó là để giải thoát cho nó. Tôi nói lên một sự thật này cũng rất mong quý vị thật công bằng mà nhận xét giúp tôi suy nghĩ về lời khuyên của vị sư cô kia.
Bệnh viện Từ Dũ là một nơi mà tôi thường hay nói với những người quen biết là một cái lò sát sinh. Cách đây hơn một năm, cũng vì cái kết quả nhảm nhí của họ mà một người chị em của tôi bị bệnh trầm cảm để rồi phải bị sự dữ xâm chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác. Khi ấy họ cũng nói cô ấy mang thai song sinh và dị tật, nhưng thật sự thì hai em bé đó vô cùng xinh xắn và mạnh khỏe. Bao nhiêu lần tôi gặp những bà mẹ mạnh dạn nuôi dưỡng những cái thai mà các vị bác sĩ không có nhân tâm đã phán là dị thai hay quái thai nhưng họ đã sinh ra những em bé rất khôn ngoan và thông minh. Tôi tha thiết cầu xin những vị bác sĩ đáng kính, hãy thật tận tâm, hãy đặt mình là những thai nhi trong bụng mẹ để đưa ra một kết quả cho xứng đáng là một “con người có trách nhiệm thiêng liêng với sự sống của những đứa trẻ vô tội yếu đuối”. Nhất là khi chúng không hề có sức kháng cự với những manh tâm của những người hiểu biết.
Giờ tôi lại xin phép nói đến việc những người được dịp làm mẹ. Các chị được một hồng phúc rất đặc biệt là mang thai và làm mẹ. Các chị có biết là có rất nhiều phụ nữ mơ ước được làm mẹ một lần trong đời mà không được chưa? Các chị có bao giờ nghe một bà mẹ mang thai khấn dám tuyên bố là chấp nhận mất tất cả để sinh một đứa con chưa? Một bà mẹ gần 50 tuổi đời chấp nhận tất cả để bảo vệ cái sự sống nhỏ bé trong cơ thể mình. Bao nhiêu gia đình tan vỡ vì thiếu tiếng cười trẻ thơ… còn rất nhiều hoàn cảnh trái ngang.
Các chị ơi, tôi rất thiết tha xin các chị hãy suy nghĩ thật kỹ, trước khi có quyết định đau lòng này. Tôi dám cam đoan với các chị rằng, nếu các chị tận mắt chứng kiến những người mẹ mà trước kia chỉ vì một suy nghĩ nông cạn. Để tới một ngày phát hiện ra mình thật quá vô tâm khi quyết định cắt đứt mạch sự sống từ núm ruột của mình. Để tới một ngày phát hiện ra mình mắc một căn bệnh nan y là ung thư cổ tử cung hoặc là ung thư tử cung vì việc phẫu thuật không đúng quy trình và mất vệ sinh, mới thấy ân hận trong muộn màng. Và lúc đó thì không còn cơ hội nào để khắc phục hay chuộc lỗi. Đó là tôi chưa kể đến về mặt tâm linh, khi trong tư tưởng và suy nghĩ của người từng phá thai. Họ sẽ là những nạn nhân của tà thần, họ bị hành hạ vì ám ảnh. Từ đó tâm thần của họ không ổn định nên quỷ rất dễ dàng xâm chiếm – Như tôi đã từng và hiện giờ cũng đang chứng kiến những nạn nhân là những người vô tình đưa người nhà đi phá thai và những người đã từng phá thai. Người thì lao đao từ tinh thần cho tới vật chất, người thì dở dở ương ương gần như người tâm thần mà tôi đã có dịp chia sẻ với quý vị.
Là một phụ nữ độc thân, nhưng tôi được một ơn cũng khá thú vị là hay gặp những người phụ nữ từng phá thai gặp nạn. Người thì ung thư tử cung, người thì vô sinh vì nạo phá thai, người thì bị tà thần xâm chiếm khi trong đầu luôn ám ảnh vì việc đã giết người trong quá khứ. Có lẽ các chị đang và đã phá thai chưa có dịp thấy và trải qua những hoàn cảnh này. Nếu thấy có lẽ các chị đã có suy nghĩ khác.
Một lần nữa tôi tha thiết cầu xin các chị, các vị bác sĩ đáng kính. Khi tham gia, làm việc này hãy xét mình, hãy đặt trường hợp mình là những thai nhi không hề có sức chống chọi lại cái vô tâm, cái thiếu suy nghĩ của người lớn. Hãy tôn trọng thân thể mình là một nơi thiêng liêng cao quý vì đang cưu mang một thiên thần, một gia tài, chứ không phải chỉ là những cái mồ chỉ để dành chôn những người chết. Hãy nhận biết rằng mình đang được trời ban cho một cái nghề cao quý thiêng liêng, nghề đó là chỉ để giúp người chứ không phải để giết người.
Cuối bài chia sẻ này tôi rất chân thành cám ơn quý vị đã bỏ thời gian để đọc và đồng cảm với nỗi bức xúc của tôi. Tôi xin cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với quý vị và hồng ân Thiên Chúa tuôn tràn trên quý vị qua lời cầu bầu của Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp.
Maria Túc Lynh
Giáo hạt Gia Định