Ðinh Trung Hòa, SJ
Con xin thú thực là con rất lo âu hồi
hộp và rất ngại khi được mời chia sẻ những kinh nghiệm của đời dâng hiến. Nhưng con nhớ lại ý tưởng do Ðức Cha Thuận kể
lại: rằng cuộc hành trình của mình không phải thuộc về riêng mình, mà là thuộc
về Chúa. Một ý nghĩ khác làm con mạnh dạn
kể lại cuộc hành trình của mình, là có thể khi chia sẻ với quý ông bà, anh chị
em và các bạn, con sẽ tạo cơ hội cho con và cho mọi người có dịp nhìn lại hành
trình của riêng mình trên đường theo Chúa.
Con hy vọng những chia sẻ của con sẽ gợi lên những điểm tương đồng trong
kinh nghiệm sống đạo của quý ông bà anh chị em nơi đây về ơn gọi của mình. Vì thế, con suy niệm như Ðức Maria, chịu lưỡi
dao sắc cắt mở tâm hồn mình để tâm tư nhiều người được biểu lộ.
- Trống
Vắng
Vào dịp con về thăm Vũng Tàu năm
1995, con ra viếng thăm tượng Chúa Giêsu Vua tại đây. Trong khi con đang leo lên những bậc thang bên
trong tượng Chúa, chợt có tiếng vang lên trong đầu con, “Ta là đường”. Con mỉm cười thú vị, vì mình đang thực sự bước
đi trên những bậc thang ở trong tượng Chúa, và tò mò tự hỏi, “Nếu Ngài là đường,
thì Ngài dẫn người ta đi đâu?” Con tiếp
tục bước lên hết những bậc thang hình xoắn ốc, và lên đến vai Chúa. Lên đến nơi, con ngước mắt lên nhìn xem con
đường này dẫn người ta đi đâu. Nhìn lên,
con chỉ thấy trời thôi. Thế rồi con chợt hiểu: Chúa Giêsu chính là con đường dẫn
đến Thiên Chúa Cha. Rồi con đột nhiên nhận
ra Thiên Chúa chính là Ðấng Toàn Chân, Toàn Thiện, Tuyệt Mỹ mà tâm hồn con đang
khao khát. Con như vừa bị một tiếng sét
đánh, ngây ngô, bàng hoàng như người vừa tỉnh cơn mơ.
Con chạy vội xuống chân Chúa, chạy
ra một quãng xa và nhìn lại. Trời ơi, tất
cả là sự thật! Ngài chính là con đường dẫn
đưa con người đến với Thiên Chúa. Thế mà
người ta đã không nhận ra Ngài, chối bỏ và giết chết Ngài. Ngay cả con cũng không nhận biết Ngài. Con chợt nhận ra Chúa Giêsu và cảm động
quá. Con cũng ngỡ ngàng nhận ra chính
mình: con đang khao khát Thiên Chúa.
Thiên Chúa chính là câu trả lời cho những khắc khoải và bất an vô tận của
con.
- Giằng Co
Con biết đây là ơn gọi của tất cả mọi
người: ơn gọi kết hợp với Thiên Chúa. Thế
nhưng Chúa muốn con sống mối liên kết với Chúa bằng cách nào? Trong bậc gia đình, làm tu sỹ, hay sống độc
thân? Ðây là câu hỏi quá khó, vì chọn lựa
này sẽ ảnh hưởng đến cả đời con, và ảnh hưởng đến rất nhiều người thân yêu của
con. Lại một lần nữa con khổ sở, giằng
co, khi lý tưởng va chạm vào thực tế.
Làm sao con chọn lựa được, vì nhiều người đang trông cậy nơi con, tin tưởng
nơi con? Vả lại, ra đi là từ bỏ tất cả
những gì con có: nghề nghiệp, gia đình, tình yêu... để đi theo một giấc mơ.
Lúc này, con hay hỏi, “Lạy Chúa,
Chúa muốn con làm gì?” Con như chạy
quanh mãi hết đường, cuối cùng phải quay trở lại đối đầu với những gì mình hoài
chạy tránh, “Lạy Chúa, Chúa muốn con đi đâu, con sẽ đi theo đó”. Con chạy mãi tả tơi, bây giờ đứng lại đầu
hàng. Con không có câu trả lời khi con
kiếm tìm ý muốn của con. Con tê dại, tơi
tả, rách nát. Con tìm đến Chúa và hỏi:
“Chúa muốn gì?”
Dần dà, con nhận ra điều này: khi
con suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân, con thấy như có cánh cửa đóng xầm trước mặt
con. Nhưng khi con suy nghĩ về đời tu trì,
con cảm thấy an bình, có niềm vui và sự sống.
Dần dà, từng bước nhỏ, con tìm ra sức mạnh và sự hướng dẫn của Chúa
trong cầu nguyện, và thấy mình được kêu gọi dấn thân bước theo Chúa, dẫu biết
mình tội lỗi, bất xứng.
- Hành Trình Nội Tâm
Một lần cha linh hướng nói con giống
con bò hì hục sau cánh cổng, tìm lối thoát ra.
Cha hỏi con, “Con đang tìm gì”.
“Con muốn tìm Chúa Giêsu”. Cha hỏi,
“Chúa Giêsu là ai?”. “Chúa Giêsu là
Thiên Chúa xuống thế cứu chuộc con người.”
Cha nghiêm trang nói, “Không phải, Chúa Giêsu là người, và con càng trở
thành người bao nhiêu con càng trở nên giống Chúa bấy nhiêu”.
Qua lời khẳng định này, con tự hỏi
mình đang kiếm tìm Thiên Chúa ở đâu? Dần
dà con cảm nhận được Chúa Giêsu trong mầu nhiệm Nhập thể. Khi Chúa đến làm người, mang lấy thân sâu nhộng
như con, thì trong thân phận làm người của con, con có thể tiếp cận Thiên
Chúa. Thân phận con là bèo là mây, nhưng
khi Chúa đến làm bèo làm mây với con, con không cần phải vượt thoát khỏi thân
phận bèo mây của mình. Con tìm thấy
trong cái phù du tạm bợ của cuộc đời con có cái thường hằng vĩnh cửu là
Chúa. Con dần dà nhận ra ơn gọi làm người
của mình, ơn gọi của con không đưa con vượt thoát khỏi thân phận con người,
nhưng vượt thoát khỏi ngục tù của bản ngã, của cái tôi để bước đi theo
Chúa. Con vẫn là bèo là mây, nhưng bèo
mây trôi về nguồn cội, là chính Chúa.
4. Ra Ði và Trở Về
Trong đời sống tu trì, con thấy
hành trình của con là những cuộc ra đi và trở về. Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn hát: “Một hôm em ra phố
về, thấy đời mình là những chuyến xe”.
Cuộc đời con là những chuyến xe, chuyến tàu ra đi và trở về. Ra đi khỏi những bến bờ an toàn để đến những
vùng biển xa lạ. Con ra đi khỏi chốn
thân quen của gia đình, của bằng hữu, của nghề nghiệp, môi trường văn hóa và
ngôn ngữ để bước đến những nơi bất định.
Con lạ lẫm theo các Soeur Áo Nâu Brown Sisters đi chăm sóc cho các người
già đơn độc quanh nội thành Sydney . Con ngồi la cà làm quen với những người nghiện
rượu sống tại trung tâm Greenvale. Con bỡ
ngỡ, sợ hãi đứng trước lớp học không biết làm sao giữ trật tự tại trường Trung
Học Mt Druitt, Sydney . Con tìm cách làm quen với các người Thổ Dân
Aborigines tại vùng Balgo, Kimberley . Con ngồi trò chuyện với những em nạn nhân ma
túy tại Viện Cai nghiện De Paul House, thuộc bệnh viện St Vincent Melbourne.
Con ra đi, và con cũng trở về. Con
trở về với giá trị thực của con người mình; trở về với nguồn trợ lực, nguồn sức
sống của đời con là chính Chúa. Con nhận
ra càng đi con càng tiến sâu trong tương quan với Thiên Chúa.
5. Ðông Timor
Khi xem tin tức về các cuộc bạo động bên Timor trên truyền hình, con cảm thấy
rạo rực trong lòng: con phải làm gì cho đất nước và dân tộc khổ sở này? Con được Dòng gửi sang làm việc tại Timor lần
đầu vào cuối năm 1999, lần sau vào năm 2001.
Khi con đặt chân tới Ðông Timor vào tháng 12 năm 1999, ba tháng sau ngày bầu
cử và cuộc bạo loạn, mùa mưa đã được hai tháng, bệnh sốt rét đang hoành hành khắp
nước. Ðồng thời, do suy dinh dưỡng lâu
ngày, sức đề kháng suy giảm, người dân bị lây nhiễm các bệnh truyền nhiễm rất
nhiều: như nhiễm trùng đường hô hấp, tiêu chảy, giun sán và lao. Con được gởi đến Luro, một tỉnh lỵ nhỏ ở chóp
phía Ðông đảo Timor. Chỉ với đôi tay nhỏ
bé, thiếu thốn kinh nghiệm, thuốc men, dụng cụ y tế, con được gởi đến để đáp ứng
nhu cầu y tế cho khoảng 9.000 người dân cư, sống tản mác trong các làng mạc
trên vùng đồi núi.
Con tìm đến nói chuyện với các nhân viên y tế địa phương và đề nghị lập ra
một trạm y tế lưu động. Thế là đoàn y tế
sáu người được hình thành, gồm hai y tá cộng đồng, một nữ hộ sanh, một dược sỹ
mới ra trường, một người thông dịch viên, và con. Ngày ngày phái đoàn chúng con đến khám bệnh
và cho thuốc tại các làng mạc dân cư. Bệnh
nhân đến từ khắp nơi, nhiều người đi bộ 4 tiếng băng rừng lội suối, bế con nhỏ
đến gặp con. Nhiều trẻ em 5-6 tuổi bị sốt
rét suốt 3 tháng, vàng vọt, đờ đẫn, lại suy dinh dưỡng trầm trọng.
Nhiều lần hết thuốc, con khổ sở vì thương người bệnh tật, phải đi gõ cửa hết
mọi nơi: Hội Y Sỹ Thế Giới (MDM) tại Los Palos, trại lính InterFET Nam Hàn, các
Soeur Nhật Bản, UNICEFF Dili. Cùng khó
vái tứ phương.
Một hôm kia, trong khi khám bệnh tại một làng vùng núi, có một chị vào khám
bệnh. Chị ta trông khoảng ngoài 40, bàn
tay chị trơ xương, làm con nghĩ ngay đến bệnh cùi. Nhưng khi hỏi chuyện chị, con mới biết chị bị
thương tật cột sống khi chạy lên núi trong cuộc biến loạn năm 1975. Trông chị chỉ có da bọc xương, xanh xao, lưng
cong gò, thật tội nghiệp. Con hỏi:
- Mỗi
ngày chị ăn mấy bữa?
- Có
ngày ăn một bữa, có ngày không có bữa nào.
- Tại
sao thế?
Chị ngập ngừng,
- Vì
nhà không có gì ăn!
- Ở
nhà chị ở với ai?
- Ở
một mình. Tôi có người em, hiện đang ở
bên Tây Timor.
- Bây
giờ đang mùa gặt bắp, chị có bắp ăn không?
- Không,
vì tôi bệnh tật, đâu có trồng cấy gì được!
Chị mỏi mệt đứng lên, và kêu thốt lên một tiếng, lảo đảo vịn tay vào tường
vì chóng mặt. Chị chỉ có da bọc xương, mảnh
khảnh, run rảy vì kiệt sức. Bỗng mắt con
nhạt nhòa, “Trời ơi, Chúa đó sao?” Con
như chợt nhận ra Chúa Kitô trong hình hài người thiếu phụ đau khổ này: tàn tật,
cô đơn, đói khát, bệnh hoạn, tìm đến gặp con.
Con bủn rủn vì bất ngờ tiếp cận với Chúa trong tình cảnh này.
Chúa Giêsu quả đã nhập thể trong đời thường này,
và ở giữa chúng ta. Ngài ẩn hiện trong
thân phận con người, mang vác những khổ đau của kiếp người và mời gọi con dấn
thân đáp trả bằng tình yêu thương.
6. Ơn Gọi và Lòng Quảng Đại
Nhìn lại, cuộc hành trình của con khởi đầu từ nỗi khao khát bất tận trong
tâm hồn. Nỗi khao khát ấy thúc đẩy con
đi tìm kiếm Chúa, vì con nhận ra Thiên Chúa chính là điều tâm hồn con đang khao
khát. Hành trình tìm kiếm Chúa đưa con đến
chiêm niệm những siêu nhiên vô hình, nhưng bàn tay Chúa đã đưa con trở về đón
nhận, yêu thương thân phận con người của mình.
Cuối cùng, hành trình tìm Chúa đưa con đến với con người, khi con chứng
kiến bóng dáng của Ngài trong những anh chị em đồng loại ở bên con, ngay trong
đời thường này.
Chúa Nhật Ơn Gọi hôm nay không phải là ngày của linh mục, tu sỹ, mà là ngày
của tất cả ông bà, anh chị em và các bạn.
Ơn gọi đầu tiên và căn bản nhất của mỗi người chúng ta chính là ơn gọi
làm người. Thiên Chúa đã tác sinh chúng
ta làm người, và Ngài không ngừng mời gọi chúng ta vui chấp nhận thân phận con
người, bằng cách cụ thể nhất là Ngài sai con Ngài xuống làm người với chúng ta.
Ơn gọi thứ hai chung cho hết mọi người: chính là ơn gọi đến với Thiên
Chúa. Ðời sống hôn nhân, độc thân hay tu
trì là những cách riêng chúng ta có thể sống mối tương quan với Thiên Chúa.
Phúc Âm hôm nay cho chúng ta hình ảnh vị Chủ Chiên nhân lành, luôn yêu
thương, chăm sóc đoàn chiên. Hình ảnh
trong sách Khải Huyền còn đậm nét hơn: Con Chiên ngự trên ngai sẽ trở thành mục
tử chăm sóc đoàn chiên. Ngài dẫn dắt
chúng ta vì đôi chân Ngài đã bước qua chính con đường chúng ta cần phải đi qua.
Ðôi chân nhập thể của Chúa đã bước vào đời, mang thân phận con người và mời
gọi con sống vui, sống sung mãn, sống trọn vẹn làm người, như Chúa đã làm người.
Ðôi chân Cứu thế của Ngài để lại những dấu chân trên đời, gọi mời con dấn
bước đi theo, để tìm đến cội nguồn của toàn chân, tuyệt mỹ, toàn thiện, uống lấy
thứ nước làm thỏa mãn cơn khát trầm kha của tâm hồn. Vì Ngài là Ðường.
Ánh mắt yêu thương của Ngài nhìn con, mời gọi con mở rộng đôi tay cho đi
tình yêu thương.
Ðây là ơn gọi của con. Ðây là ơn gọi
của tất cả chúng ta.
Lời Nguyện:
Lạy Chúa,
Xin cho con bàn tay của Ngài, để con xoa dịu,
chữa lành những vết thương trần thế.
Xin
cho con bàn chân của Ngài, để con biết đường đi. Amen.