TÍN THÀNH
Mùa xuân về trong năm Lòng Chúa thương xót, lòng tự hỏi có làm ta suy nghĩ gì hơn những
mùa xuân khác trước đây? Xuân là mùa của tết nhất và lễ hội, vui vẻ nhộn nhịp
cùng với tiêu hao tốn kém. Như thế có lẽ nó phù hợp với những người lắm bạc nhiều
tiền. Còn người nghèo thì sao ? Túng thiếu thì quanh năm, nhưng vào dịp lễ
tết thì càng thấy tủi phận hơn.
Lòng Chúa xót thương có giúp ta
chạnh lòng đến những cảnh đời nghèo khó quanh ta? Không gì khổ bằng những ngày lễ tết mà thiếu trước hụt sau, con kêu, nợ đòi. Nhìn thấy thiên hạ se sua mua sắm, nhà cửa khang trang, ăn nhậu
rôm rả,... mà nhà mình còn đang đôn đáo vì cơm áo, gạo rau, còn đang muốn lẩn trốn vì con réo nợ đòi, thì còn gì cực hơn…! Sự quan tâm của mọi người xung quanh có chăng cũng chỉ
an ủi được phần nào. Tệ nhất là khi bị mọi người bỏ rơi, không ai thèm để mắt
tới. Khi ấy, chỉ còn có Chúa Xuân là nguồn an ủi, khỏa lấp đi nỗi thiếu vắng cả về thể chất và tâm hồn của người nghèo.
Cảnh nghèo trong xã hội
Cảnh nghèo là một nỗi ám ảnh thường trực nhiều người. Ai cũng sợ nghèo đói. Nhiều người sống, cố gắng học tập và làm việc cũng chỉ vì để kiếm sống, để thoát nghèo, và nếu làm giàu được thì đúng là đạt được mục đích lớn ở đời. Không chỉ có học tập và làm việc, người ta còn dùng nhiều biện pháp khác để kiếm sống, để làm giàu, không loại trừ những hành vi gian dối, lừa gạt lấy trộm của người khác, lấy trộm của chung. Thậm chí nhiều người bán rẻ cả nhân cách, cả thân mình cũng chỉ vì muốn thoát nghèo và trở nên giàu có.
Cũng tại nghèo thì hay đi với hèn. Chả được
mấy ai nghèo mà vẫn còn được thanh cao, trọng vọng. Người đời thì vẫn thường “trọng
phú khinh bần”, nhìn người nghèo bằng nửa con mắt. Dân gian có rất nhiều câu ca dao, thành ngữ
nói về cái sự xum xuê khi giàu có, và sự bạc bẽo khi nghèo khó:
“Khó khăn ở bên túp lều,
Bà cô ông cậu chẳng lời hỏi sao.
Giàu sang ở bên nước nào,
Hùm tha rắn cắn chạy vào cho mau”
(ca dao)
“Bần cư trung thị vô nhân vấn, phú tại sơn lâm hữu khách tầm” (nghĩa là: nghèo khó có ở giữa đô thị cũng chẳng ai hỏi han, mà giàu có thì ở rừng núi cũng có người tìm đến)
“Còn bạc còn tiền,
còn đệ tử; hết cơm hết rượu, hết ông tôi”
(Nguyễn Bỉnh Khiêm – Thói đời)
Vì thế cho nên, chẳng ai muốn mình nghèo hèn cả, bằng mọi giá phải làm giàu thôi. Xét theo sự đời xem ra rất là bạc bẽo như vậy. Thế nhưng, vẫn còn cái
cách nhìn nhận khác.
Người nghèo với Nước Chúa
Ngay từ khi sinh ra làm người, Thiên Chúa đã chọn cảnh nghèo. Và trong suốt thời gian sống tại thế, Chúa cũng chọn
lối sống bình dân, thậm chí thanh bần. Mặc dù Ngài có thừa quyền năng để tạo lập cho mình lối sống giàu sang
và danh giá bậc nhất ở trần gian.
Ta không biết được chính xác ý của Thiên Chúa tại sao lại chọn như vậy. Nhưng khi Ngài chọn sống như thế, thì ảnh hưởng của việc chọn
lựa và lối sống ấy có tác dụng an ủi và nâng đỡ được người nghèo. Thiên Chúa yêu thương tất cả mọi người, cả người giàu lẫn người nghèo. Nhưng phải chăng, người nghèo đã chịu thiệt thòi cả về tinh thần
lẫn vật chất, nên Chúa chọn nâng đỡ họ hơn, và họ cũng là người cần Chúa hơn?
Chính Chúa đã có lần
lý luận rằng “Người đau yếu thì mới cần đến thầy thuốc” (Mt 2,16). Có thể suy
ra rộng ra, người nghèo mới trông chờ vào sự đáp ứng của Chúa hơn, vì họ thiếu
thốn và đói khát cả vật chất lẫn tinh thần. Vào giai đoạn
khởi đầu sứ vụ công khai, có lần Chúa Giê-su vào hội đường, người ta đưa Sách Thánh cho Chúa, Ngài mở ra và nhằm ngay đoạn “Thánh Thần Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, sai tôi đi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, băng bó những tấm lòng tan nát…” (Lc 4, 18 - 19). Và khi
đọc xong Chúa
xác nhận “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh mà quý vị vừa nghe”
(Lc 4, 20). Rõ ràng Chúa
muốn xác nhận
chính Ngài là Đấng được xức
dầu, tấn phong và sai đến, đồng thời
Tin Mừng Ngài loan báo ưu tiên cho người
nghèo và
người đau khổ…
Xin mở ngoặc: Người
nghèo theo nghĩa của Kinh Thánh, có lẽ bao gồm tất cả những ai có tâm hồn
nghèo khó, khao khát điều công chính. Và có lẽ mọi con người trên hành tinh
này, dù có ai đi nữa, thì cũng là người nghèo cả về vật chất lẫn tinh thần so với
Thiên Chúa, Đấng là chủ vũ trụ, vô cùng giàu sang và tốt lành, thánh thiện. Phạm
vi bài này, chỉ bàn đến những người nghèo theo nghĩa thông thường, tức
nghèo cả tinh thần lẫn vật chất.
Nội dung của Tin Mừng Chúa Giêsu
loan báo là nói về Nước Thiên Chúa. Nước ấy có Thiên Chúa là Cha
quyền năng, nhân từ và đầy lòng xót thương. Ở Nước ấy mọi người đều sống trong
bình đẳng, tự do, yêu thương và hạnh phúc. Và thật
hạnh phúc cho người nghèo, vì họ được Chúa chọn ưu tiên đón nhận Nước ấy. Thật là điều vui mừng với những con người bị người đời
khinh chê, nhưng Thiên Chúa lại coi trọng. Họ có thể không có cơ hội đón nhận những ngày xuân và lễ
tết sung túc, nhưng Thiên Chúa đã trao cho họ mùa xuân
vĩnh cửu và sung mãn hơn nhiều.
Thiên Chúa muốn tất cả mọi người sống
giàu có
Thiên Chúa yêu thương và ưu tiên người nghèo, có lẽ không có nghĩa là Ngài muốn mọi người chúng ta phải sống
nghèo. Ngài là Cha yêu thương, có tất cả mọi sự và giàu có tột bậc, thì đương nhiên Ngài cũng muốn
cho mọi người chúng ta, là con cái Ngài, được sống trong sự sung túc, giàu có, như chính Chúa Giêsu đã khẳng định: “Tôi đến để chiên được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10).
Chính Thiên Chúa đã sinh ra loài người chúng ta là xác hồn,
một thể thống nhất. Nghĩa là chúng ta được gọi là người vì có đủ hai phần xác và hồn hợp nhất với nhau, không
thể tách rời, nếu thiếu một trong hai thì không còn được gọi là người. Con người được
Thiên Chúa tạo dựng thành một thể
thống nhất của xác và hồn. “Hồn bất tử và thiêng liêng là nguyên
lý thống nhất của con người, làm con
người hiện hữu như một tổng thể – một đơn vị duy nhất gồm
xác và hồn – và như một ngôi vị” (xem TLHTXHCG số 127). Cho nên, khi Thiên
Chúa yêu thương loài người, Ngài cũng yêu thương cả xác và hồn của chúng ta. Ngài muốn chúng ta được vui thỏa và hạnh phúc cả
xác lẫn hồn.
Như thế, rõ ràng Thiên Chúa không muốn chúng ta phải sống cảnh
nghèo khó hay đau khổ về mặt thân xác. Ngài muốn một
tâm hồn bình an và vui tươi trong một thân xác an toàn và mạnh khỏe, như câu thành ngữ Latinh “Mens sana in corpore sano” (Một tâm hồn lành mạnh trong một thân thể khỏe mạnh). Vậy chắc hẳn Thiên
Chúa vẫn
khuyến khích
chúng ta làm giàu
và sống
dồi dào,
sung túc. Tuy nhiên, việc
làm giàu ấy đương
nhiên phải theo luật Chúa:
lương thiện,
ngay lành, trong tình liên đới với tha nhân và
nhất là với một tình yêu
phổ quát.
Ngày
Xuân, lòng
ta thường nghĩ về nguồn cội,
nghĩ đến bà con
làng xóm, nghĩ về tình
người nhiều hơn. Có lẽ, chúng
ta cần học với Chúa, Đấng giàu
lòng thương xót, để cũng chạnh lòng
thương đến những anh chị em nghèo
khổ, những cảnh
đời kém
may mắn quanh ta. Chỉ có Chúa mới là nguồn
an ủi cho mọi
người và đặc biệt cho người
nghèo. Cho nên,
chỉ có mang
lấy tinh thần,
tấm lòng và tình
yêu của
Chúa, chúng
ta mới thực sự là sứ giả Tin Mừng,
là cánh tay nối
dài của
Ngài để mang
đến sự sẻ chia, an ủi và giúp đỡ
đầy đủ cho người nghèo.