Tôi xin Người,
Đừng lặng lẽ thức thao, thềm hồn tôi đá tảng
Đừng lặng lẽ thức thao, thềm hồn tôi đá tảng
Đừng bất chấp gió mưa, đã xơ xác thuyền lòng
Đừng gõ cửa đợi mong, đừng kiên nhẫn trông hòng...
Đừng đau đáu ngóng trông,
đừng mỏi mòn vô vọng
Tôi xin Người, mặc kệ tôi,
Đừng đăm đắm ánh nhin, đừng dại khờ xao động
Đừng đăm đắm ánh nhin, đừng dại khờ xao động
Đừng tha thứ khoan dung, đừng giang rộng vòng tay
Quá đủ rồi, tất cả đã xa bay...
Quá đủ rồi, tội đày đeo đẳng mãi...
Tháng năm theo Thầy, gian truân khổ ải
Những ước một ngày rực chói vinh quang
Trò chơi BÁN THẦY, bước bứt phá chặn ngang
Những tưởng ép được Thầy, gây cuồng phong vũ lộng
Ta có ngờ đâu
Thầy chối chê đường rộng
Cam chịu khổ hình, ngậm cực nhục đắng cay
Ta giờ đây, ghê tởm chính thân này
Ta giờ đây, xác phượng hoàng gẫy cánh!
Trong hoảng
kinh, trần trụi tìm ẩn lánh
Một thuyền tôi
tróng tránh giữa biển sâu
Kẻ tội đồ khinh mạn, biết về đâu?
Quá vọng cuồng,
giờ cúi đầu gục ngã!
Cuối đường hầm, ánh sáng Người chói quá...
Neo hồn tôi đã
hoá đá trơ lì
Trong hoang
mang, thân rũ mệt, chây ỳ.
Trong buốt giá
tê bì, bàn chân không nhấc nổi
Hãy ngủ đi, đừng
bắt ta sám hối
Hãy ngủ đi bóng tối, ngủ đi những
dối lừa
Hãy ngủ đi ký ức
những ngày xưa,
những sớm trưa theo Thầy,
dầm mưa đội nắng
Ngủ đi những yêu
thương:
Thầy rửa chân,
chia miếng ăn, ân cần
chăm sóc...
Làm ơn ngủ đi, những cơn đau, đâm móc xé cào
Có tiếng cười
diễu cợt: "Phải ngẩng cao,
phải ngạo nghễ tự hào,
đừng để ai
thương hại!"
Những ác gian ta gieo,
nghiệt ngã đời ta vung
vãi
Bao oan khốc ta trồng,
kinh hãi, nặng vai mang
Ta trả cho xong, nợ réo nỗi kinh hoàng
Giá máu Người...
ba mươi xu thôi sao?!,
bẽ bàng, cay nghiệt
Giá máu Người,
giá ném mua một nô lệ dân đen,
rẻ rúng đầy
khinh miệt
Tôi đành đoạn
bán Thầy,
đáng đất trời
tru diệt, thế là xong!!!
Ừ, là tôi khước từ,
chẳng dễ đâu...,
dung thứ với khoan hồng!
Hãy mặc tôi, nỗi nhục vinh đã ứ.
Hãy mặc tôi, đã
cụt rồi: đường chông chênh lữ thứ
Hãy mặc tôi, kiêu mạn khoá cửa lòng.
Hãy mặc tôi, cứ
kết án, cứ tra còng!
Đừng tha thiết
não nùng, linh hồn tôi đã bán...
Còn lại đây
ruỗng mục và hư nát
Sao Người không
ngao ngán nhún đôi vai?
Sao Người không
ghét bỏ chẳng đoái hoài,
Sao Người không
quay đi: thứ chiên đen phản trắc!!!
Sao Người không
chặn ngang, mặc lối về bế tắc,
Sao mắt Người
nhìn: như héo hắt nỗi sầu đau...
Trái tim Người - Nguồn Thương Xót thẳm sâu
Đã chết ân tình Người,
nên đoạn đành,
mím môi, không bi luỵ...
Nổ giữa đất trời, tiếng
Satan reo hò nộ khí,
Luxiphe đắc thắng hỷ hoan cười
Khốn thân tôi, cơ hội lỡ mất rồi
Nghiến răng,
đắng mật,
nghẹn lời oán than...!