"Mừng chúc Thánh Danh Ngài hồn tôi ơi… Chúc tụng Chúa ngàn đời"
Tôi dàn dụa nước mắt với câu hát không ngơi trên môi,
vì những ngày khốn khổ ấy qua đi!
Một
niềm vui khôn tả, tôi đang nâng niu một sinh linh mới chào đời từ trong
chính bụng tôi.Chỉ mới cách đây bốn tuần, tôi được mệnh danh là
" người đâu mà thối thế", hoặc từ giọng một người khác:
“Trời ơi sao chị thúi dữ vậy”, hoặc “mùi gì bốc ra từ chị giống mùi
chuột chết?”
Không trách ai cả
vì họ nói đúng, Nơi tôi bốc ra một mùi thối không sao tả nổi ở phần kín vì
bị lây từ chồng. Lúc thai hai mươi tuần tuổi, tôi đã đi bốn bệnh viện nhưng đều bị từ chối.
Có nơi đề nghị tôi bỏ thai thì mới chữa bệnh vì bướu mồng gà lớn quá.
Thai càng ngày càng to, bướu mồng gà ngày càng lớn, tôi càng ngày càng thối, nỗi lo sợ thất vọng ngày càng tăng!
Thai tôi bây giờ đã ba mươi bốn tuần, tôi đi khệnh khạng vì bụng to và bướu cũng to.
Một bà xơ chỉ dẫn tôi đến một phòng khám để mổ cắt bỏ khối u, Lúc chờ đến lượt khám, tôi nghe văng vẳng lời hát "Chúc tụng Chúa ngàn đời, Mừng Chúc Thánh Danh Ngài, hồn tôi ơi..."
Suốt bốn tuần điều trị, tôi nghe riết cũng đâm thuộc, nhưng tôi thuộc câu hát ấy vì
nó đã trở thành lời hát của chính tôi, của tình yêu Thiên Chúa mà cái đội hát ấy, từ phòng cấp cứu đã dành cho tôi.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh chị điều dưỡng truyền hơi ấm của chị sang đôi tay lạnh giá.
Vì sợ mổ sợ đau nên người tôi run lên, nhưng "cái đội áo trắng" tám người luôn nói với tôi: Chúng tôi thương em lắm.
Họ bảo tôi: Cố gắng lên... Gọi Chúa...
Lúc đó đầu óc tôi lan man
"Chúa ơi,
Chúa là ai… Họ cắt xén bướu mồng gà
mà lại cứ công bố
Chúa cho con?”
Bốn tuần trôi qua, bướu mồng gà nhỏ dần rồi biến đi, tôi trở nên thơm tho hơn,
Thai nhi trong bụng lớn dần, dường như cháu cùng chịu thống khổ với tôi cũng đang lớn dần trong tình yêu mà tôi được đội ấy mang đến cho tôi.
Những
ngày ở đó tôi luôn miệng nói cám ơn sự hy sinh của họ thì họ luôn
đáp lại rằng : “Được khích lệ từ lòng bác ái của Đức Kitô, người
Kitô hữu chúng tôi cảm thấy sự thôi thúc phải yêu thương anh em đồng
loại".
Tôi xúc động vì được rửa đi những hôi thối trên người tôi.
Quả thật con người không thể sống thiếu tình yêu.
Cảm ơn những người đã mang tình yêu cho tôi.
“Cái
đội ấy" còn tặng cho tôi quyển DOCAT. Vừa chăm con vừa đọc chương
một, tôi bắt gặp tư tưởng tuyệt vời:
Tình yêu cứu chuộc và đã giải thoát tôi.
Vì nếu chúng ta đã đón nhận tình yêu, một tình yêu khôi phục ý nghĩa cho đời mình thì làm sao chúng ta lại không thể
san sẻ tình yêu đó với người khác?
Mai Lan