Lm. P.X. Nguyễn Văn Nhứt,
O.P.
I.
Mở Đề
Ngày 10 tháng 12, năm 1948, cách đây 68 năm, bản Tuyên
Ngôn Phổ Cập Nhân Quyền được Liên Hiệp Quốc công bố cho toàn thế giới như tiêu
chí hành xử giữa con người với nhau trong một xã hội văn minh, có luật pháp và
có tình người.
Nhưng từ văn bản cho đến hành động, con người đã phải trải
qua một hành trình dài và gian nan, trắc trở mà tận điểm vẫn còn ở mãi cuối
chân trời phía trước so với khởi điểm.
Quả đúng như khẳng định của Sách Giáo Huấn Xã Hội Công Giáo:
Lời công bố trang trọng về nhân quyền trở nên
mâu thuẫn trước thực tế đau thương của những vi phạm, những cuộc chiến và đủ mọi
loại bạo hành, trong đó tồi tệ hơn hết là hành động diệt chủng và trục xuất người
hàng loạt, mức độ lan tràn toàn cầu của tình trạng nô lệ kiểu mới, như nạn buôn
người, tuyển mộ chiến binh trẻ em, bóc lột thợ thuyền, buôn bán ma túy, mãi
dâm. “Ngay cả tại các nước theo hình thức
chính quyền dân chủ, không phải lúc nào các quyền con người cũng được tôn trọng
đầy đủ.”[1]